Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 27 : Lựa chọn
Ngày đăng: 13:46 30/04/20
Editor: Du Bình.
Phương Nho đến cả đàn dương cầm cũng không mang được, vội vàng từ trong nhà Nguyên Triệt rời đi.
Cậu không vào khách sạn, mà tìm đến một khu nhà trọ cũ nát thuê phong
Nằm trên giường, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, năng lượng cơ thẻ toàn bộ đối chọi lại với di chứng của MDMA khiến cậu khó chịu đến cực điểm
Một lát sau, Phương Nho ngồi dậy, mở laptop kết nối internet rồi mở ra văn bản ghi chép quá trình, diễn biến bệnh trạng của Nguyên Triệt, sửa sang lại một chút rồi gửi qua cho người thầy bên Pháp của mình. Tại văn kiện cuối cùng, cậu còn tóm tắt lại những rắc rối phát sinh với hắn, mong có thể nhận được sự cố vấn của ông.
Trong lúc chờ hồi âm, Phương Nho vứt bỏ hết thảy tạp niệm, đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào việc bổ sung dinh dưỡng. Mỗi ngày cậu đều biến đổi thức ăn chiên xào phong phú, dùng thực phẩm giàu chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng hao hụt. Cậu biết rõ nếu đã hít thuốc phiện rồi còn túng thục thì thân thể sẽ quá độ. Đau đầu, chân tay bủn rủn, biếng ăn, dễ lo âu, mệt rã rời, còn ngẫu nhiên xuất hiện ảo giác, kéo theo đủ thứ tác dụng phụ khiến thân thể khó có thể chịu đựng được.
Trừ bỏ dùng thuốc để điều trị, Phương Nho còn muốn tự điều tiết lại cảm xúc bản thân, đây cũng là một trong những điều bắt buộc mà bác sĩ tâm ký phải biết… biết cách thư giải cảm xúc trái khoáy.
Ở một mình mà không kết giao bên ngoài sẽ dễ bị chứng phiền muộn. Ngay ngày hôm sau Phương Nho liền sang mời người thuê ở cách vách cùng mình ăn bữa cơm. Cậu diện mạo sáng sủa, xử sự hiền lành, thật nhanh đã chiếm được cảm tình của hàng xóm. Cứ như vậy, Phương Nho từ từ khôi phục lại tinh thần.
“Em chưa từng được ăn no như thế này!!” Cậu trai mười bảy mười tám tuổi ngồi một bên bàn ăn, tay làm dấu chữ thập, thành kính cảm thán.
“Tề Hiểu! Cậu có thể khoa trương hơn được nữa không?” Phương Nho nhìn bát đĩa trên bàn trống trơn, không khỏi buồn cười.
“Em có khoa trương đâu? Là tay nghề của Phương ca quá tốt đấy chứ!”
“Được rồi! Cũng không còn sớm nữa! Cậu mau về nghỉ ngơi đi!”
“Tuân mệnh! Trưởng quan!” Tề Hiểu làm động tác kỳ quái, cười hì hì: “Em về đây! Cảm ơn Phương ca đã chiêu đãi!”
Tiễn Tề Hiểu, cậu buồn cười lắc đầu. Cậu thiếu niên này là hàng xóm than thiết với cậu nhất, từ sau bữa cơm hai ngày trước đã trở thành anh em tốt. Tính cách Tề Hiểu rất trong sáng, năng lượng phấn chấn như mặt trời, khiến người gặp người thích.
Một người tạo không khí vui vẻ đi mất, nhà trọ lại trở về với sự trống trải im ắng.
Tắm rửa xong, cậu theo thói quen kiểm tra thư điện tử, vẫn chưa nhận được hồi đáp của thầy giáo. Một người một phòng, xung quanh chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo, cậu đột nhiên cảm thấy thiếu vắng điều gì, nhưng đáp lại cậu chỉ là im ắng cùng lạnh nhạt.
Nửa tháng sau, thư tín cậu gửi đi rốt cuộc đã có hồi đáp.
Thầy giáo của Phương Nho cẩn thận phân tích tình trạng bệnh tật của Nguyên Triệr, trong thư ông viết: “Từ quan điểm của ta, chứng bệnh của bệnh nhân không được lạc quan như con nói. Con giúp người bệnh giải toả áp lực, khai thông tâm tình nhưng lại không giúp cậu ấy chấn chỉnh căn nguyên gây bệnh. Tỉ như người mẹ ngoài ý muốn mất đi, con có xác định sự việc đó không ảnh hưởng tới bệnh nhân sao? Hay người nhà có hay không tạo thành áp lực? Trong sinh hoạt thường ngày có hay không cậu ấy luôn có cách phát tiết rất khác người?”
“…Con cùng bệnh nhân từ xa lạ đến quen thuộc, dần dần trở thành mối quan hệ thân mật. Cậu ta đối với con sản sinh ra dục chiếm hữu mãnh liệt, bởi vì con đã trở thành nhân tố trọng yếu đối với bệnh nhân. Việc con đi hay ở đối với cậu ta rất quan trọng.”
“Con đừng hỏi ta nên lựa chọn thế nào, vấn đề này tự bản thân con mới có thể giải đáp. Đừng để giới tính trở thành chướng ngại mà sai lầm, nên bo bo giữ mình hay dũng cảm tiến tới? Quyết định này không đơn giản chỉ là cho ngày hôm nay, mà còn cho tương lai. Asa! Ta không hi vọng con sẽ hối hận, cho nên phải suy nghĩ thật rõ ràng, đừng khiến bi kịch lặp lại lần nữa.”
Đừng để ác mộng lặp lại lần nữa? Phương Nho biết thầy đang nhắc đến cha mẹ cậu. Nếu cậu lựa chọn rời đi, căn bệnh nảy của Nguyên Triệt sẽ càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có thể xảy ra tình huống xấu nhất, dẫm vào vết xe đổ của cha mẹ cậu.
Phương Nho lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại những tháng ngày chung sống với Nguyên Triệt. Hắn bá đạo, hắn nóng nảy, hắn kén ăn, hắn lộng quyền, đôi khi sẽ bộc phát tính trẻ con, say rượu lại phóng túng,… tựa hồ từng khoảnh khắc đều khảm sâu vào trí óc của cậu.
Cậu có thể không vướng bận mà biến mất không? Hình như… là không thể! Nhưng nếu ở lại thì khó có thể quyết định. Nguyên Triệt muốn, nhưng cậu không nguyện ý cho hắn. Nhưng đáng giận, cho dù cậu có cự tuyệt, Nguyên Triệt cũng sẽ không thay đổi quyết định ban đầu của hắn, dục vọng với cậu không thể nào lụi tắt. Hắn không thể từ bỏ “cường” cậu, chỉ có thể hoãn việc “cường”, nói chung kết quả như nào cũng giống nhau. Nếu Phương Nho quyết định ở lại, cũng có nghĩa lựa chọn tiếp thu hắn.
Bên tai nhẹ nhàng vang lên tiếng nỉ non, cầu xin cậu đừng đi.
Ký ức lưu lại trên thân thể lần nữa lại xuất hiện, hình ảnh triền miên không cố kỵ, người ấy ôn nhu, người tràn đầy nóng bỏng, ánh mắt mê ly, cảm giác bị tiến vào, tất cả đều rõ ràng vô cùng.
Cả người cậu nóng lên, thần tình ảo não.
Đúng là một lần sảy chân, hận cả nghìn đời! Lực ăn mòn của Nguyên Triệt quá mạnh mẽ, hơi thở của hắn bất tri bất giác dung nhập vào xương tủy cậu. Cậu chưa từng đối với đồng tính có xúc động, Nguyên Triệt lại cường ngạnh để lại dấu vết cá nhân trên người cậu. Chỉ cần hắn nguyện ý, trên đời này không có gì là không thể!
Cậu rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
—–
[1]:
Hệ thống Định vị Toàn cầu (tiếng Anh: Global Positioning System – GPS) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của các vệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh.
Tuy được quản lý bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ cho phép mọi người trên thế giới sử dụng một số chức năng của GPS miễn phí, bất kể quốc tịch nào