Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 28 : Đồng tính hay dị tính?

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Editor: Du Bình.



“Phương Nho?”



Đang đi trên đường, Phương Nho đột nhiên nghe thấy có người gọi mình. Quay qua bên phát ra tiếng gọi, cậu liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao hồng rực dừng lại, trong xe là một cô gái trẻ trung, thời thượng.



“Nhâm tiểu thư?” Đó là cô gái cậu từng mời cậu tham gia tiệc hoá trang ở sơn trang, tên Nhâm Nghiên: “Thật là trùng hợp!”



“Đúng thế!” Nhâm Nghiên cười vui vẻ: “Khó có được cơ hội gặp gỡ! Anh có muốn cùng tôi ăn bữa cơm không?”



“Thật xin lỗi! Tôi đang hầm canh ở nhà!” Cậu uyển chuyển từ chối.



“Nhà anh ở gần đây?” Nhâm Nghiên hưng trí hỏi.



“Đúng vậy! Tạm thời tôi thuê một căn trọ sống tạm.”



“Vậy mời tôi đến nhà anh dùng bữa thì thế nào?”



Cậu cười, ôn hoà nói: “Chỉ cần Nhâm tiểu thư không chê!”



“Anh mau lên xe đi!”



Nhâm Nghiên lái xe đi, một đường chạy như bay.



Phía sau hai người, một chếc xe Lexus màu vàng lặng lẽ đuổi theo.



Mười phút sau, Nhâm Nghiên lái xe vào sân của khu nhà trọ. Cô nhìn xung quanh đánh giá một chút, kinh ngạc hô lên: “Anh ở chỗ này sao?!”



“Đúng thế!” Cậu thản nhiên đáp lại.



Nhâm Nghiên đỗ xe lại, tò mò đi theo Phương Nho đến phòng cậu ở.



“Mời vào!” Cậu nghênh đón cô.



Nhâm Nghiên nhìn căn phòng còn không bằng nhà vệ sinh nhà mình, không ngừng kinh ngạc: “Sao anh lại sống ở đây?!”



Cô đi một vòng, ngắm nhìn cách bày trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn.



“Nơi này rất tốt, với cả tôi chỉ tạn trú một thời gian, nên không quan tâm lắm về phương diện này!” Phương Nho mời cô một ly trà: “Cô ngồi đây chờ một chút! Rất nhanh sẽ có cơm!”



“Được! Anh cứ bình thường thôi!” Nhâm Nghiên thoải mái ngòi trên salon, trông thực tự nhiên.



Phía dưới nhà trọ, hai người đàn ông ngồi trong xe Lexus đều mang biểu tình quái dị.



“Thằng nhóc đó ở chỗ này?” Người lái xe cười khẩy: “Còn tưởng người Nhâm Nghiên coi trọng là nhân vật thần thánh gì chứ! Hoá ra chỉ là một tên nghèo kiết xác!”



“Chung Uy! Phải cẩn trọng chứ không được khinh suất! Cậu ta một bộ dáng tiểu bạch kiểm, có lẽ Nhâm Nghiên thích cậu ta là vì thế!”



“Hừ! Cậu ta có tư cách gì tranh đoạt phụ nữ với tôi? Đỗ Kiệt, chúng ta hãy tìm cơ hội làm xấu mặt cậu ta, rồi Nhân Nghiên sẽ không thèm liếc mắt đến nữa!”



“Được! Mấy ngày tiếp theo hãy chú ý hành tung của bọn họ. Có cơ hội liền hành động!”
“Xin lỗi! Ở nhà đột xuất xảy ra chuyện! Tôi xin phép về trước!” Phương Nho mang vẻ xin lỗi nói với Nhâm Nghiên.



Cô gật đầu: “Anh đi đi! Em còn đợi chị họ chào hỏi, không tiễn được anh rồi!”



Chung Uy ở một bên cười lạnh: “Chưa làm gì mà đã bỏ chạy rồi sao?”



Cậu ôn hoà nói: “Chung tiên sinh! Anh nói không sai! Hiện tại quả thật tôi không xứng với Nhâm Nghiên! Nhưng chỉ cần cô ấy yêu tôi, thì tôi chính là kẻ giàu có nhất thế giới!”



Biểu tình gã cứng nhắc, mà Nhâm Nghiên thì sáng lạn.



Cậu từ đầu đến cuối đều không để ý tới sự khiêu khích của gã. Cái loại vân đạm phong khinh chính là loại người Phương Nho khinh thường nhất! Cậu luôn khí độ, nho nhã, khiến tất cả mọi người đều có hảo cảm.



Tiễn Phương Nho đi, Nhâm Nghiên nói với Chung Uy: “Chung Uy! Nếu anh đã không có kiến thức thì chí ít cũng phải biết thưởng thức chứ? Anh có nhìn thấy trên người Phương Nho mặc thứ gì không?”



“Cái gì?” Chung Uy không rõ ràng: “Không phải là hàng hiệu sao? Vị nào ở đây chẳng mặc như nó?”



Nhâm Nghiên cười lạnh: “Đó là trang phục do nhà thiết kế thời trang Domenico ở Italy thiết kế! Từng mũi khâu đều được may thủ công, mẫu mã độc nhất vô nhị, cho dù có là một đường kim, mũi chỉ hay vị trí cúc áo đều khó có thể phục chế hay sao chép! Anh cho rằng tôi có năng lực sắm cho Phương Nho những thứ cao cấp của cao cấp đó sao? Chung Uy! Nếu anh muốn bôi nhọ người khác, thì trước hết hãy phổ cập giáo dục và đi kiểm tra mắt đã!”



Phương Nho kêu taxi, vội vàng về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tề Hiểu đáng thương ngồi xổm trước cử phòng nhà cậu.



“Đã có chuyện gì xảy ra?” Phương Nho nhanh chân bước lên.



“Phương ca!!” Tề Hiểu nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cổ Phương Nho, tố khổ: “Nhà của em bị một đám bại hoại cướp sạch rồi!”



Cậu đẩy Tề Hiểu ra, nhìn vào bên trong nhà cậu ta. Quả nhiên trong phòng là một đống hỗn độn, nhưng không giống bị cướp sạch mà là bị xới tung lên thôi, mà hầu như toàn là rác rưởi, chai rượu, đồ ăn vặt, khăn tay vứt linh tinh.



Phương Nho tức giận nhìn cậu ta: “Chẳng qua ở bẩn! Tự mình quét dọn đi! Tôi mặc kệ!”



“Đừng thế mà” Tề Hiểu lom lom định bước vào phòng Phương Nho, giọng cầu xin: “Phương ca à! Anh không thấy em đáng thương sao? Cho em ở nhờ một đêm đi mà!”



“Không!” Cậu không chút do dự, cự tuyệt thẳng: “Tôi không thừa giường!”



“Em sẽ ngủ sopha!”



“Sopha quá nhỏ! Không chứa chấp nổi cậu!” Tề Hiểu là thanh niên cao đến 180cm, trừ phi có thể gập lại, nếu không cậu ta mà nằm lên thì Phương Nho sẽ phải đi mua sopha mới!



“Vậy sàn nhà…” Tề Hiểu ôm cổ cậu, làm nũng: “Phương ca! Đi mà!”



Khí tức khoẻ khoắn của thiếu niên phả vào mặt làm tâm Phương Nho khẽ run lên. Không hiểu sao trong nháy mắt cậu lại nhìn thấy gương mặt cùng ánh mắt mãnh liệt của Nguyên Triệt.



“Không thương lượng!” Phương Nho nhanh chóng đẩy Tề Hiểu ra, lưu loát đóng sầm cửa.



Tề Hiểu gõ gõ mấy cái lên cửa nhen không được cậu đáp lại, đành ủ ê trở lại cái ổ lợn của mình.



Phương Nho thả người phịch một cái lên ghế, thở hắt ra, trong đầu loạn như ma cào. Cậu yêu phụ nữ, nhưng đối với sự đụng chạm của đàn ông lại khiến tim cậu đập gia tốc!



Chẳng lẽ cậu đã biến thành song tính không có tiết tháo ư!



“Đáng chết!”