Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 37 : Bị bắt!

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z.



Sự tình Nguyên Triệt đả thương An Minh Sâm khiến An gia thập phần tức giận. Ngài Nguyên tặng cho bọn họ một phần lễ tạ lỗi. An gia lại đem lễ vật trả lại, nói rõ bọn họ chỉ có một điều kiện, sai Phương Nho đến chăm sóc cho An Minh Sâm cho đến khi y khỏi hẳn.



“Chuyện này liên quan đến Phương Nho?” Ông Phong gọi điện cho hắn hỏi ý kiến.



“Là An Minh Sâm thất lễ trước!” Hắn lạnh giọng trả lời.



“Vậy con cũng không thể đánh người!” Ông hô một hơi: “Cứ thế đi, để Phương Nho đến An gia vài ngày!”



“Không được!” Hắn không chút do dự cự tuyệt, trong mắt dạt dào tức giận.



“Đừng hành động theo cảm hứng!” Ông Nguyên nghiêm túc nói: “Tiền tài, thế lực của An gia rất hùng hậu, lại là đồng bọn hợp tác với chúng ta, không nên vì việc nhỏ nhoi này náo loạn với bọn họ!”



Hắn cười lạnh: “Cho nên con phải ngoan ngoãn đưa người qua?”



“Chỉ là chăm sóc An Minh Sâm vài ngày, Phương Nho hẳn là sẽ không mệt mỏi gì đâu!” Phương Nho có thể thu phục được con trai mình, một tên An Minh Sâm làm sao làm khó được cậu.



Hắn không nghĩ cha mình sẽ nói như vậy, ý đồ thỏa hiệp cùng thoái nhượng không quá rõ ràng. An Minh Sâm trong giới quý tộc nổi danh phong lưu, nam nữ đều ăn. Đừng nói là để Phương Nho bắt tay y, nhìn y thân thiết với cậu hắn không có biện pháp tha thứ.



Ông Nguyên tiếp tục khuyên giải: “Dù sao con cũng là người đả thương cậu An, vô luận thế nào, chúng ta đều phải biểu lộ tốt đẹp một chút! Nếu cái gì cũng không làm, chỉ sợ về sau không dễ chung sống hòa bình!”



“Con biết, chuyện này giao cho con giải quyết!” Hắn không kiên nhẫn cúp điện thoại, chộp lấy một tập văn kiện trên bàn ném đi.



An Minh Sâm đúng là chán sống rồi! Bị đánh tơi tả mà vẫn dám tơ tưởng người của hắn! Được! Cứ chờ đấy!



Ở viện phúc lợi, Phương Nho đang lật xem tư liệu về Tiểu Hàm. Nguyên nhân dẫn đến khiến thị là hai năm trước bị tai nạn giao thông. Chuẩn đoán bệnh không chỉ là hoàn toàn mất khả năng nhìn, còn có thêm: võng mạc dị thường, không có biện pháp tiến hành giải phẫu phục hồi. Nếu mắt hoàn toàn mất khả năng nhìn nhận, thì cũng đúng thôi, Tiểu Hàm quả thật không nhìn thấy bất luận đồ vật già. Nhưng “võng mạc dị thường” là sao? Lệch vị trí, hay là dị biến?


“Tiểu An à, có chuyện gì không?” Ông quan tâm hỏi han.



“Phương Nho đang ở cạnh tôi, tôi muốn lưu cậu ấy lại vài ngày!” Y nói rõ là tình cở gặp được cậu bên ngoài, nói như vậy khiến người nghe hiểu lầm rằng cậu đang ở tại nhà y.



“Nguyên lai là vì chuyện này, cậu thích thì cứ vậy đi, hy vọng hai người cùng nhau vui vẻ!” Ông Nguyên còn tưởng rằng Phương Nho đáp ứng tỉnh cầu, tâm tình có chút sung sướng.



“Được, đa tạ Nguyên đổng!” Lại khách sáo vài câu, An Minh Sâm đắc ý tắt điện, nói với Phương Nho: “Đi, hiện tại cậu có thể đến nhà tôi!”



“Tôi không đi!” Cậu không nghĩ y một lời tiền trảm hậu tấu.



Y không để ý lời cự tuyệt, gắt gao kéo cậu hướng bãi đỗ xe.



“Buông ra!” Phương Nho giãy dụa không ngừng, đột nhiên có hai tên mặc tây trang, giày da cao to đến gần.



Y búng tay một cái, hô: “Lại đây! ‘Mời’ Phương tiên sinh lên xe!”



“An Minh Sâm! Anh có biết mình đang làm gì không?” Cậu yên lặng nhìn y.



Tay An Minh Sâm quấy nhiễu thắt lưng cậu, lấy điện thoại cậu đi, cười nhạt: “Yên tâm! Nguyên Triệt không có khả năng tìm thấy biệt thự riêng của tôi đâu, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm!”



Phương Nho bị đẩy mạnh lên xe, y ngồi cạnh cậu, tùy tiện ném điện thoại của cậu ra ngoài cửa sổ.



Ngoài cửa sổ, vệ sĩ nhanh chóng lên xe Passat màu bạc chở hai người đi.



Một phút đồng hồ sau khi An Minh Sâm xuất phát, vệ sĩ của Phương Nho vừa hoàn tất quá trình trùng tu xe, lái trở về. Tìm vài vòng không thấy người đâu, vệ sĩ dừng xe tại lề đường, rất nhanh gọi cho cậu, nhưng không có dấu hiện nghe máy.



Y ý thức được tình huống không ổn, lập tức gọi cho Nguyên Triệt: “Ông chủ! Xảy ra chuyện rồi!”