Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 38 : Trở về (dám tranh người của lão tử sao?!)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z.



Nguyên Triệt đuổi đến biệt thự của An Minh Sâm rồi cùng Phương Nho ở đó một thời gian, y từ trước đến giờ lúc nào cũng tịch mịch lại càng bất mãn hơn. Ngày hai người đóng gói mọi thứ chạy lấy người, An thiếu gia chính là vui vẻ nhưng lệ nóng quanh tròng đưa tiễn. Không thể không nói, dưới sự chăm sóc của Phương Nho, chẳng những thân thể hồi phục, mà trong hoàn cảnh thịt cá không nhiều, An Minh Sâm vẫn béo lên mấy cân.



Sắp tới cuối năm, cả Nguyên Triệt lẫn An Minh Sâm đều bận rộn, mâu thuẫn trong vài ngày ở chung đều bị công việc đá hết.



Cậu tính toán thời gian, từ giờ tới năm mới còn hai mấy ngày, cậu định về Pháp đoàn tụ với ông ngoại.



“Nguyên Triệt à, năm mới em muốn về thăm ông ngoại!” Phương Nho đặt ly trà nóng lên bàn, nhẹ nói với hắn.



“Mấy ngày?”



“Đại khái khoảng bảy ngày đi?”



Mặt hắn rất bình tĩnh, những ngón tay vẫn theo tốc độ nhanh như chớp gõ trên bàn phím, một lúc sau mới trả lời: “Được, có thể!”



“Cảm ơn anh!” Đôi mắt cậu cười cong cong, tiến lên ôm lấy Nguyên Triệt rồi rời đi tránh làm phiền hắn.



Đêm đó, đồng hồ điểm chín tiếng thì Nguyên Triệt hoàn thành hết mọi thứ, chạy vào phòng đem Phương Nho áp đảo trên giường, một lần lại một lần chiếm lấy cậu.



“Từ bỏ… em không chịu được…” Hơi thở cậu mong manh, cả người bủn rủn.



Động tác hắn cuồng nhiệt, tựa hồ muốn bổ khuyết vào bảy ngày sắp tới không được nhìn thấy cậu.



“Đừng…” Cậu chịu không nổi tên cướp đói Nguyên Triệt, há mồm hung hăng cắn vai hắn.



Nguyên Triệt gầm nhẹ một tiếng, tăng lực tiến vào, tốc độ nhanh như tàu tốc hành.



Nguyên một đêm, hắn ăn cậu từ trong ra ngoài. Tắm rửa xong xuôi, hắn bế cậu ra phòng ngủ lớn, cái giường của Phương Nho đã bị hành hạ đến thê thảm.



Đương nhiên, hôm sau cậu rời giường không được!




“Nguyên Triệt…” Một bàn tay nhẹ đặt lên lưng hắn, thanh âm ôn hòa vang lên: “Không có chuyện gì đâu…”



Hắn lập tức ngẩng đầu, phát hiện người đáng nhẽ không có mặt lại đứng cạnh hắn.



“Lên xe, về nhà thôi!” Giọng nói cậu vẫn luôn ấm áp, đôi mắt long lanh như nước.



“Sao em lại về đây?” Hắn ngồi lên xe liền hỏi.



“Nhớ anh!” Phương Nho hướng hắn tươi cười.



Trong lòng hắn ấm áp, thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng.



“Em biết rồi?” Hắn lại hỏi.



“Ừ, chuyện khó giải quyết thế sao?”



“Đúng thế, có người âm thầm tính kế hại Nguyên gia. Đã ra tay mấy lần rồi, nếu không có anh sớm đề phòng thì nhà họ Nguyên đã sụp rồi. Nhưng án mạng này xảy ra, trước dư luận xã hội thì tình trạng của Nguyên Khê không được ổn…”



Hắn nhíu chặt lông mày, cả gương mặt âm trầm, đáng sợ.



“Đừng làm chính mình căng thẳng! Chuyện đâu rồi sẽ có đó!” Phương Nho ôm lấy hắn, đem mặt mình chôn vào ***g ngực hắn, nhẹ giọng: “Em trở về thực gấp nên mệt quá! Cho em mượn người anh một lát được chứ?”



“Ừ!” Nguyên Triệt ôm lấy thân thể ấm áp của cậu, ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ mái tóc của người kia, trên mặt ẩn hiện vài phần ủ rũ.



Ô tô chạy nửa giờ thì về đến nhà.



Lái xe quay đầu định nhắc nhở thì Phương Nho vươn tay lắc đầu: “Để anh ấy ngủ đi, mấy ngày nay sợ rằng anh ấy không được ngủ ngon…”



Người đàn ông này chỉ cần gặp chuyện trọng yếu thì bộ não sẽ không ngừng hoạt động, tinh thần phấn khởi rồi khó ngủ. Vốn là Phương Nho dựa vào Nguyên Triệt, nhưng bây giờ đổi thành hắn áp trên vai cậu, tay ôm chặt thắt lưng gầy của cậu, hô hấp bình ổn, ngủ không vẫy tai.