Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 4 : Luyện tập

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Nguyên Triệt như cơn gió vọt về nhà, đem cửa đóng thật mạnh, sau đó tiến đến trước phòng Phương Nho, gõ liên tiếp vào cửa: “Phương Nho! Mở cửa!”



Cửa phòng thật nhanh được mở ra, Phương Nho mặc áo ngủ ôm gối đứng trước mặt hắn, nghi hoặc: “Cậu chủ! Sao vậy ạ?”



“Lại đây! Cùng tôi luyện mấy chiêu!” Nguyên Triệt không  quay đầu lại, sùng sục hướng phòng tập thể thao mà đi đến.



Phương Nho sờ sờ mũi, chậm rãi theo sau…



“Nhanh cái chân lên!” Nguyên triệt một cước đem cái đệm trên ghế đá văng ra, giận dữ.



“A!” Phương Nho vẫn ôm gối nhanh chân cùng Nguyên  Triệt đứng song song.



Nguyên Triệt vẫn mặc tây trang hướng phía trước ra quyền, chân nhằm vào  Phương Nho đá tới.



Phương Nho hơi cứng người, nhưng nhanh chóng né tránh đợt công kích của Nguyên Triệt, chân còn không  đứng vững, nhưng nắm tay lại hướng mặt hắn mà đập. Phương Nho nhấc gối đầu, nắm tay đem nó đánh cho hắn lui vài bước. Nguyên Triệt khom người, lại nhắm bụng cậu đánh một quyền. Phương Nho quỳ rạp xuống đất, Nguyên Triệt lại không kịp thu thế, đầu gối đánh trúng má trái của cậu, đem cậu triệt để bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.



Nguyệt Triệt nhìn cậu ngã xuống mà đứng dậy không nổi, mặt mũi bầm dập tơi tả, liền lấy làm ngạc nhiên, cả giận mắng: “Cậu không phải con mẹ nó nói từng luyện qua sao?”



Phương Nho khụ khụ vài cái, vuốt mặt nhe răng trợn mắt trừng hắn: “Tôi là luyện kháng đả kích lực!”



“Kháng đả kích lực?!” Nguyên Triệt bất khả tư nghị mà đề cao âm lượng: “Cậu con mẹ nó chán sống  sao? Không đánh nhau bao giờ mà còn dám nói là đã từng học võ?”



Phương Nho ngồi xếp chân dưới đất, áo ngủ hỗn độn, mắt hơi sưng, tóc tai lộn xộn, má trái bầm tím, bộ dạng cực kỳ đáng thương!



Nguyên Triệt càng xem càng tức, hung hăng mắng: “Đứng lên! Đến phòng khách bôi thuốc!”



Phương Nho đứng lên, vỗ vỗ gối ôm dính bẩn, chậm rì rì theo chân hắn.



Nguyên Triệt lấy hộp y tế ra, ngồi cạnh Phương Nho, ra lệnh: “Ngẩng đầu!”. Sau đó dùng thuốc tím thoa lên chỗ da bị bầm tím của cậu. Động tác không được coi là ôn nhu, nhưng ít ra còn chú ý lực độ.



“Tê quá!”



“Xứng đáng!”



Phương Nho híp mắt đánh giá hắn, cặp mắt kia đang chuyên chú nhìn vết thương của cậu. Lộ ra một loại sức sống đặc biệt, nhưng lại bất đồng với biểu tình lạnh lùng của hắn. Đáng nhẽ hắn phải là một người đàn ông hướng ngoại nhiệt tình, tràn ngập tinh thần phấn chấn. Nhưng  mà hai lăm tuổi lại đem mình biến thành một cái máy làm việc đầy bạo lực thì quả thật đúng là bị trục trặc!



“Cậu chủ à! Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?” Phương Nho nhẹ giọng hỏi.



“Tôi làm sao cần cậu quản?” Nguyên Triệt không chút khách khí liền bài xích cậu.
Thẳng đến ngày hôm sau, Phương Nho mới biết được Nguyên Triệt mang cậu ra ngoài mua quần áo.



Làm bảo mẫu có được phúc lợi như vậy sao? Phương Nho đang hỏi thầm ở trong lòng.



“Cậu thử đi!” Nguyên Triệt động tác lưu loát, lấy ra bốn năm bộ trang phục khác nhau, bảo cậu đi thử.



Phương Nho chần chừ một chút, rồi cầm quần áo vào gian thử đồ.



Nguyên Triệt ngồi trên ghế sa lông đợi cậu đi ra. Đúng lúc này, James dẫn một người thanh niên tuấn tú đi đến.



“A! Lionel (tên tiếng Anh của Nguyên Triệt)! Không nghĩ đến chỗ này lại gặp được anh!” James tiến lên vài bước, giang hai cánh tay chuẩn bị động tác ôm hắn.



Thân thể Nguyên Triệt cứng lại, nhưng trong đầu hiện lên dáng hình của Phương Nho, vậy là miễn cưỡng để cho kẻ nọ ôm một chút.



James không phát hiện ra sự cứng ngắc của hắn, lôi kéo tay Nguyên Triệt nhiệt tình tiếp chuyện: “Tiệc rượu hôm trước tiếp đãi quá tệ hay sao mà anh không đánh một tiếng đã ly khai rồi? Tôi còn chưa kịp mời anh một ly!”



“Xin lỗi! Do thân thể có chút khó chịu!”



“Úc? Vậy hiện tại thế nào? Anh đã khỏe hơn chưa?”



“Đã không còn chuyện gì. Cảm ơn anh đã quan tâm.”



“Vậy thật tốt quá! Giới thiệu với anh! Đây là bạn tốt của tôi – Tất Lạc!” James chỉ sang người thanh niên cạnh y.



“Nguyên tổng! Nghe danh đã lâu!” Tất Lạc vươn tay.



Nguyên Triệt bắt lại.



“Khó mới có dịp được gặp thế này! Không bằng chút nữa cùng đi câu lạc bộ hưu nhàn một chút có được không?” James đề nghị.



Nếu là theo tính cách của Nguyên Triệt, vì chuyện hợp tác, hắn sẽ chiều theo ý đối phương mà đáp ứng lời mời. Nhưng bây giờ, hắn…



Cánh cửa của gian thử đồ mở ra, Phương Nho từ từ bước ra ngoài…



Nguyên Triệt theo tiếng nhìn lại, ánh mắt nháy mắt ngưng tụ. Phương Nho bận chiếc áo sơ mi đen cổ dựng thẳng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng thiết kế đơn giản, mặc thêm quần đen dài, thiết kế đơn giản mà khéo léo tôn lên cặp chân dài và đường cong tao nhã.



Dáng người Phương Nho tỉ lệ phi thường tiêu chuẩn, khung xương tinh tế nhưng không quá nhu nhược, hai chân thon dài, bước đi vững vàng, trong cái nho nhã lại lộ ra vài phần gợi cảm, khiến cho những người xung quanh không thể dời mắt nổi!