Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 5 : Chơi đùa

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Editor: Du Bình



“Oh! Pretty!” Hai mắt James sáng lên, quay sang nói với Nguyên Triệt: “Lionel! Đây là bạn của anh sao?”



Nguyên Triệt gật đầu, giới thiệu: “Phương Nho! Đây là chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Hoa – James!”



“Chào ngài! Thật cao hứng khi được gặp ngài!” Phương Nho lễ phép cùng hắn bắt tay.



James nhìn bọn họ, cười đến ý vị sâu xa: “Cùng đến câu lạc bộ được không Lionel?”



Nguyên Triệt suy tư một khắc, mới gật đầu: “Được! Vui lòng chỉ tôi tới đó!”



“Haha! Vậy xuất phát thôi!”  James khoái trá cười lớn.



Nguyên Triệt đem toàn bộ quần áo vừa chọn mua hết, sau đó mang theo Phương Nho cùng nhau hộ tống James.



Lên xe, Nguyên Triệt nói với Phương Nho: “Cùng đi với tôi đi!”



Phương Nho chỉ nhìn hắn, không nói gì…



Nguyên Triệt lại ra sức phân bua: “Chúng tôi phải tranh thủ mọi cơ hội để dành được sự hợp tác với James nên tôi cần nắm chắc y! Nhưng chỉ có vấn đề duy nhất là tôi không chắc chắn mình có thể khống chế được cảm xúc.”



“Cho nên cậu chủ cần tôi theo để mà ngăn ngừa sao?”



Nguyên Triệt gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cảnh vật bên ngoài cửa, trong mắt hiện lên đầy vẻ bắt buộc…



Họ vừa đi vào câu lạc bộ, mới lên đến tầng ba, chợt nghe thấy một thanh âm đầy hào hứng: “Hắc! Nguyên nhị thiếu gia! Khách quý nghìn năm ghé một lần nha!”



Người mới xuất hiện là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Tuy tướng mạo y không bì lại so với vẻ tuấn lãng của Nguyên Triệt, nhưng lại đầy mị lực của một người  đàn ông trưởng thành, phảng phất một chút khí chất của xuất thân cao ngạo. Y từ từ tiến lại, hướng James mở hai tay ra, cười nói: “James! Thật là cao hứng khi được gặp anh ở đây! Lại đây ngồi đi!”



“Đương nhiên!” James ôm đáp lại y một chút, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ như là có chút quen biết với y.



Nguyên Triệt nheo măt lại, trong lòng chợt thấy phiền não. Người nọ là  đối thủ cạnh tranh với hắn, chủ An thị – An Minh Sâm!   Không nghĩ là lại gặp y ở chỗ này, hôm nay ra khỏi nhà đúng là quên nhìn hoàng lịch. An Minh Sâm nổi danh là kẻ khéo mồm khéo nói lại rất giỏi qua lại, không cố kỵ chỗ ăn chơi nào, ra tay thực hào phóng, giỏi về quan sát sắc mặt người khác mà lấy lòng. Y chính là mẫu người mà  Nguyên Triệt không ưa nhất!



Nhưng  James đã đáp ứng y khiến hắn không thể nào bỏ đi được, chỉ có thể ngồi lại bồi kẻ kia.



Mấy người tiến vào phòng, bên trong đã có bảy người khác đang ngồi. Trong đó có ba người là bè bạn của An Minh Sâm, còn bốn người còn lại là kèm theo, một nam ba nữ. Nam vẻ ngoài tuấn tú thanh tú, thoạt nhìn như  là MB. Nữ càng mang sắc đẹp xuất chúng, diễm mà không tầm thường.
“Tôi muốn đi toilet!” Phương Nho có chút không chịu nổi loại không khí ái muội, lấy cớ đứng dậy đi.



Vào toilet, Phương Nho dùng nước lạnh rỗ vào mặt,nhìn chính miình trong gương, nhịn không được nhíu nhíu mày. Diện mạo cậu đúng là một loại thượng đẳng, nhưng ánh mắt đôi khi thoạt nhìn có mức rất yêu dã!



Phương Nho lắc lắc đầu, dùng khăn tay lau khô mặt, sau đó ra khỏi toilet.



“Chào!” Ngay tại lối đi nho nhỏ, An Minh Sâm đầy tà ý dựa  trên vách tường, mang vẻ ung dung nhìn cậu.



“An thiếu gia!” Phương Nho hướng hắn gật đầu chào, chuẩn bị lướt qua hắn mà rời đi.



An Minh Sâm vươn tay ngăn hắn lại, hỏi: “Cậu là tình nhân của Nguyên Triệt hả?”



“Không! Là trợ lý thưa cậu!”



“A?” An Minh Sâm cười mà như không cười: “Hắn  ta cho cậu tiền lương rất cao có đúng không? Nếu tôi trả cho cậu gấp đôi thì cậu có muốn theo tôi không?”



“Cảm ơn hảo ý của An thiếu  gia, nhưng tôi chưa có ý định đổi nghề!”



“Ha hả!”  An Minh Sâm nở nụ cười trầm thấp, thuyết phục cậu: “Nguyên Triệt nổi danh tính tình rất kém! Cậu xác định có thể chịu nổi được hắn?”



“An thiếu gia đừng nói đùa! Cậu chủ tính tình rất tốt!” Phương Nho dùng những lời  trái lương tâm, ôn hòa nói.



“Ha ha ha!” An Minh Sâm nghe như có thứ  gì đó đang chê cười, vui vẻ.



“Nếu cậu có ý định thay đổi, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm đến tôi!” Hắn lấy danh thiếp của mình đưa cho Phương Nho,  thừa dịp câu đưa tay ra tiếp nhận, hắn một phen ôm lấy thắt lưng Phương Nho, nghiêng người chuẩn bị hôn trộm.



Phương Nho nhanh nhẹn dùng danh thiếp ngăn trở miệng hắn, bình tĩnh nói: “An thiếu gia! Nếu mà muốn tán  tỉnh người khác thì ít nhất cũng phải chú ý hình tượng chứ!”



“Cái gì?” An Minh Sâm sửng sốt, có chút không rõ ràng.



“Cậu không phát hiện ra sao? Khóa quần của cậu chưa kéo  hết kìa!”



“!” An Minh Sâm  vội vàng buông  tay ra, hướng hạ thân nhìn lại. Kết quả  phát hiện quần đều được kéo hết rồi, mới ngẩng đầu trở lại thì đã thấy Phương Nho đi rất xa rồi!



Hắn  nhìn bóng lưng của cậu biến mất, cười nhẹ một tiếng: “Được đấy nha!”