Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 45 : Hai con đường (2) (những cố gắng trước đây đều không uổng phí!)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z.



“Lôi Tử Tường chủ yếu hoạt động tại khu vực cách đây không xa, theo lần liên lạc cuối cùng, rất nhiều khả năng hắn đang ẩn thân tại khu vực này!” Trác Ly đặt bản đồ lên bàn.



Nguyên Triệt gật đầu, đang định bố trí nhân lực thì di động đột nhiên vang lên, màn hình hiện thị số lạ.



Hắn nhận điện, từ bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Chào cậu hai! Biết tao là ai không?”



“Không cần biết ông là kẻ nào! Nói đi! Muốn làm gì?”



Đối phương im lặng, hừ giọng: “Được! Không nói những lời vô nghĩa nữa! Chín giờ tối ngày mai hãy mang 5000 vạn tới ngoại thành, chúng ta tiền trao cháo múc! Tốt nhất là mày phải tự mình đến! Không thì tao sẽ tặng cho mày đại lễ!”



Nói xong, đối phương liền tắt điện thoại.



Nguyên Triệt thừa biết 5000 vạn chỉ là cái cớ, mục đích chính của bọn chúng là muốn giải quyết hắn.



“Cậu định làm thế nào? Đúng hẹn đi gặp sao?” Trác Ly hỏi.



“Gặp thì gặp! Muốn ra sao thì ra!” Trong mắt hắn giăng đầy dông tố, lạnh lùng nói: “Từ giờ tới chín giờ đêm mai còn hai mươi chín tiếng. Chuẩn bị đi!”



Trác Ly cảm nhận được sát khí trên người hắn, vừa kinh hãi vừa vui mừng. Dòng máu của người đàn ông này luôn nhiếm mùi hắc đạo, hung ác mà phong duệ.



“Đinh… đinh… đinh…” Điện thoại lần thứ hai vang lên.



“Chuyện gì?” Hắn hỏi



“Nguyên Tổng, có một cậu bé tên là Vân Đóa muốn tìm ngài…”



Vân Đóa? Biểu tình của hắn khẽ biến đổi, đây không phải là đứa nhỏ bị bắt cùng Phương Nho sao? Chẳng lẽ trốn ra được?



“Chăm sóc nó thật tốt! Tôi lập tức tới!”
Dùng sức đem bé tách ra, gã thô lỗ ôm lấy bé đi ra khỏi kho hàng, trước khi biến mất còn nói thêm: “Tao đem nó ra chỗ xa chôn, không cần chờ tao ăn cơm!”



Phương Nho nhìn bóng dáng hắn dần xa, quang mang trong mắt chớp động, cố gắng ức chế lại để không kích động. Lão Tam chủ động có nghĩa là có tâm cứu người! Cố gắng của cậu từ trước không uổng phí!



Vân Đóa bị ném lên xe, lão Tam chở bé ra khỏi ngoại thành, đi ngược lại thành phố A. Đi khoảng mấy chục dặm, gã thả bé xuống một đoạn đường thưa thớt bóng người. Có thể sống hay không, còn tùy vào ông trời quyết định…



Gã không phải thẳng ngốc, mặc dù có tâm muốn thả bé nhưng có muốn thì cũng phải thả ở chỗ xa. Sau khi nghe bé có chứng mất trí nhớ tạm thời từ Phương Nho, liền lên mạng tra một chút. Quả thực như lời cậu nói, đây là một chứng mất trí đặc biệt. Nói cách khác, cho dù đứa bé này có bị lạc thì cũng không thể cung cấp cho người khác thông tin của mình. Hơn nữa khi bọn họ bắt cóc hai người, toàn xe đều màu đen, đứa bé này căn bản cái gì cũng không thể lấy làm dấu hiệu.



Huống chi, thời gian giao dịch là ngày mai, mục tiêu dùng đứa bé này để đoạt manh mối đã không kịp,



Trải qua một phen suy tính, gã quyết định thả đứa bé đi. Gã không đưa di động cùng tư liệu liên lạc của Vân Đóa trả lại, nếu bé đột nhiên mất trí nhớ thì rất có thể sẽ ném đi.



Kế sách của Phương Nho cuối cùng cũng thành công. Cậu chính là đánh cuộc, nếu cùng Vân Đóa nằm một chỗ chờ chết thì chẳng bằng nghĩ biện pháp chừa cho bé một con đường sống. Cậu đoán chừng thời gian, lần mất ký ức gần đây nhất của bé là ba này. Nếu may mắn, bé có thể thuận lợi tìm đến Nguyên Triệt truyền tin Còn không may thì ít nhất có thể giữ mạng.



Lão Tam rời đi, để lại Vân Đóa run rẩy đứng tại ve đường lớn.



“Vân Đóa, nghe thầy nói. Nếu có cơ hội ra ngoài, ngàn vạn lần đừng sợ hãi. Trước hết con phải nghĩ biện pháp tìm đường quốc lộ, sau đó chặn lại một cái xe đi ngang qua, thỉnh họ đưa con tới cao ốc thương mậu vòm trời ở thành phố A tìm một người tên là Nguyên Triệt!”



Những lời cậu nói đã được bé ghi tạc trong đầu. Bé suy nghĩ, đi bộ một đoạn trước. Vân Đóa thực thông minh, đi theo dấu xe của lão Tam, từng bước đi dọc đường.



Cao ốc vòm trời…



Nguyên Triệt nghiêm túc nghe Vân Đóa thuật lại mọi chuyện, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Phương Nho dưới loại tình huống khó khăn mà vẫn có thể lãnh tĩnh ứng phó, lợi dụng sơ hở của bọn họ, thành công mở đường cho bé, cũng cho hắn một đầu mối lợi hại. Và trí nhớ kinh người của Vân Đóa cũng làm hắn kinh ngạc một phen.



Sau một giờ, Nguyên Triệt xoa đầu Vân Đóa, bình tĩnh nói: “Vân Đóa, mấy ngày này cháu đừng về viện phúc lợi, chú sẽ cho người chiếu cố!”



Vân Đóa nhu thuận gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, chú sẽ đi cứu thầy Phương sao?”



“Đương nhiên! Tối nay sẽ cho cháu gặp em ấy!”