Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 46 : Hai con đường (3)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z



Trác Ly nghiêm túc nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Nguyên Triệt và Vân Đóa:  “Phạm vi bắt cóc đã có thể thu nhỏ, Phương Nho bị bắt vào một nhà kho bỏ hoang ở Tân Thành!”



“Anh khẳng định?” Hắn yên lặng nhìn gã.



“Tôi chắc chắn!” Trác Ly nhìn bản đồ, khen ngợi: “Phương tiên sinh thật lợi hại, nhìn như tùy ý nói chuyện phiếm mà có thể dò ra được hoàn cảnh của đối phương rồi bình tĩnh chờ đợi thời cơ. Với hiểu biết của tôi về một vài bang phái nhỏ, thì chỉ có mấy bang ở ngoại ô còn giữ quy củ cũ thôi!”



“Được! Việc bắt Lôi Tử Tường giao cho anh! Tôi nghĩ hắn sẽ không tự mình ra mặt, chặt chẽ lưu ý động tĩnh của hắn, cần phải đánh nhanh thắng nhanh!”



Nguyên Triệt phát lệnh cho Dylan: “Dylan! Tìm cho tôi biển số xe này, tôi cần biết nó đi đâu, dừng ở đâu và điểm dừng có khả năng giấu diếm cao nhất. Cậu có năm giờ!”



Bố trí xong xuôi, chỉ còn lại một màn mèo vờn chuột.



Thời gian ước định còn hơn mười lăm tiếng, Nguyên Triệt tới ngân hàng rút 5000 vạn, tăng mạnh vấn đề bảo an.



Trở lại công ty, hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó đến bệnh viện thăm cha cùng anh trai.



Hơn mười giờ, Dylan tra được hướng đi của chiếc xe kia, Trác Ly cũng tập trung vào tín hiện của mục tiêu.



Hơn tám giờ, Nguyên Triệt ngồi trên xe, cho người chạy  tới ngoại thành, địa điểm giao dịch. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, thái dương ẩn ẩn đau, đây là biểu hiện nhẫn nại ở mức cuối cùng của hắn.



Còn ba giờ, điện thoại của hắn vang lên.



“Cậu hai, nhớ chín giờ, Tân Thành, tự mình lái xe tới! Nếu để tao phát hiện ra có người đi theo thì giao dịch lập tức bị hủy bỏ!”



“Tôi muốn xác định Phương Nho bình an vô sự.”



“Yên tâm, trước nửa giờ tao sẽ cho mày nghe giọng của nó. Nếu không đến, tao sẽ chặt một tay hoặc một chân của nó.”



Nguyên Triệt cười lạnh, cúp điện thoại, trong mắt lại bùng lên một ngọn lửa.



Đồng thời, kẻ đang trông giữ cậu nhận được thông báo, lập tức dẫn cậu đến Tân Thành.



Gã thô lỗ đẩy Phương Nho lên xe, vài ngày không được ăn ngon, môi cậu nứt toác, tinh thần uể oải, người người đều là máu ứ đọng, thoạt nhìn có vẻ chật vật nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh, không có nửa điểm nao núng.



Cậu cũng muốn chạy trốn, nhưng thể lực không cho phép cùng không quen thuộc địa hình. Nếu không nắm chắc bảy, tám phần trăm thì không nên tùy tiện hành động, tránh bị bọn cướp ngược đãi hoặc đề cao cảnh giác. Chờ đến khi bọn chúng cùng Nguyên Triệt giao dịch, xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút. Nguyên Triệt vốn không phải người ngồi chờ chết, tất nhiên đã sớm chuẩn bị.



Cậu ngồi giữa hai tên, hai tay bị trói sau lưng gắt gao nắm chặt một miếng sắt có chút rỉ.



Đang chạy trên đường, đột nhiên truyền đến tai một trận phanh chói tai, xe dừng giữa đường.


“Thầy Phương!” Một thanh âm trẻ con truyền đến.



Quay đầu nhìn, cậu thấy Vân Đóa ghé đầu bên giường bệnh, dùng đôi mắt đen láy to tròn nhìn cậu.



“Vân Đóa!” Phương Nho đưa tay sờ đầu bé: “Sao con lại ở đây?”



“Con muốn gặp thầy nên chú dẫn con tới đây ạ!” Bé ngoan ngoãn trả lời.



“Chú? Nguyên Triệt?”



“Vâng ạ!”



“Anh ấy đâu?”



“Chú ra ngoài gọi điện, rất nhanh sẽ về ạ!”



Phương Nho cười: “Vân Đóa thật lợi hại! Thầy Phương cảm ơn con!”



Vân Đóa dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ không cần cảm ơn.



“Đúng rồi!” Phương Nho nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Các thầy cô ở viện phúc lợi có biết con an toàn chưa? Con báo cho họ chưa?”



Vân Đóa cúi đầu, thấp giọng nói: “Chú nói giúp con rồi ạ…”



Phương Nho thấy bé buồn, quan tâm hỏi: “Con sao thế?”



“Con… con không muốn về viện… Con muốn ở cạnh thầy!” Đại khái là giống chim nhỏ, Vân Đóa lần thứ hai mất trí nhớ lại nhìn thấy cậu. Cùng cậu trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, bé tự khắc coi cậu là người thân.



Phương Nho trầm tư một hồi, ôn nhu nói: “Cũng tốt! Trong khoảng thời gian này con cứ ở cạnh thầy, không cần về bên kia!”



Ký ức của Vân Đóa không duy trì được bao lâu, chờ đến lúc bé chuyển đổi thì đưa bé về cũng không muộn.



Nhãn tình của bé sáng lên: “Thật ạ?”



Phương Nho gật mạnh đầu.



Bé lập tức nở nụ cười sáng lạn, hai mắt long lanh.



Nhìn bộ dáng vui vẻ của bé, Phương Nho không hiểu sao lại đột nhiên khó chịu.



Có ký ức thì giữ bên người, nhưng mất đi thì lại đưa về chỗ cũ… Cậu đến tột cùng có thể cho đứa bé này lưu lại những gì?