Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 54 : Xe cầu hôn (em đi vào cuộc sống của anh, thì cũng phải kéo anh vào nhân sinh của em!)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Phương Nho nằm bên người Nguyên Triệt, đứt quãng nói từng câu, còn hắn lẳng lặng nghe, không tiếng động an ủi cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ. Chậm rãi ôm lấy thân thể mảnh mai, Nguyên Triệt bế Phương Nho về phòng, dùng khăn nhúng nước ấm nhẹ lau thân thể cậu rồi ôm cậu, cùng tiến vào mộng.



Trong ấn tượng, Phương Nho là con người thản nhiên, ôn nhã, biết hưởng thụ cuộc sống, còn biết cách tìm ra lạc thú, tô màu cuộc đời của hắn. Nhưng hôm nay, Nguyên Triệt lại nhìn thấy một con người khác của Phương Nho, tang thương, yếu ớt, vô lực, luôn bị vây hãm trong ký ức đau đớn.



Hắn sao lại không nếm trải qua chứ? Cậu và hắn kỳ thật có rất nhiều điểm tương đồng.



“Nguyên Triệt, anh không cần cưỡng bách chính mình nữa, hãy quên đi những chuyện đã làm anh khổ sở để đón ngày mai tươi sáng… Em yêu anh!”



“Phương Nho, em không cần cưỡng bách chính mình nữa, hãy quên đi những chuyện đã làm em đau khổ để đón ngày mai tươi sáng… Anh yêu em!” Nguyên Triệt bất tri bất giác nói lại những lời Phương Nho đã thầm thì khi thôi miên hắn.



Hôm sau, Phương Nho bị sốt cao. Nguyên Triệt âm thầm ảo não, đều do hắn khinh suất để cậu bị lạnh.



Cho cậu uống thuốc xong, hắn ra khỏi phòng.



Ông ngoại hỏi: “Nó thế nào rồi?”



“Đang ngủ ạ.”



“Cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy?” Ông bất mãn trách cứ.



“Là con không tốt.” Nguyên Triệt thành khẩn nhận sai, nhưng biểu tình khốc khốc của hắn lại khiến người ta cảm giác hắn không phải người có lỗi.



Ông hừ một tiếng, tuỳ tay ném ra một kiện hàng, hỏi: “Xem cái này có phải của cậu không?”



Nguyên Triệt phát hiện ra mấy bao hàng đều là quà hắn gửi cho Phương Nho.



“Vâng, là của con.” Hắn mở bọc, lấy ra một cái hộp tinh xảo.



“Cậu không có việc gì hay sao mà lại gửi tới? Cậu có biết Phương Nho gặp ác mộng đều là vì có người gửi chuyển phát đến cho nó không?”



“Con cũng đang muốn hỏi ông.” Nguyên Triệt lãnh túc nói: “Trong hòm thư rốt cuộc là có thứ gì vậy?”



“Đi theo tôi.” Ông ngoại đứng dậy đi về phòng.



Nguyên Triệt bỏ hộp xuống bàn, xoải bước theo kịp.
Có nên tin tưởng không đây?



“Đường đột quá…”



“Một chút cũng không, anh rất tỉnh táo! Mặc kệ em có đồng ý hay không anh cũng sẽ bắt em tới lễ đường!” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc.



“…” Cho nên anh không suy nghĩ hoàn cảnh, địa điểm, thời gian ngỏ lời?



“Phương Nho, gả cho anh!” Nguyên Triệt nâng mô hình, biểu tình thâm trầm, giống đạo sĩ mời rượu.



Phương Nho nhẫn nhẫn… Cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi, úp mặt xuống gối cười to.



Đây là cầu hôn hay khiêu chiến thế? Hahahaha…!!



Khoé miệng Nguyên Triệt run rẩy, âm thầm lật lại những lời mình nói xem có sai chỗ nào không.



Phương Nho cười đến đầu váng mắt hoa không thể ngừng lại được. Đột nhiên thân thể bị nhấc lên, bị ôm vào ngực người nào đó.



Cậu giống như một con sâu lông cuộn tròn ngồi trên đùi Nguyên Triệt.



Biểu tình Nguyên Triệt âm u, một ngữ bất phát, như đang làm mình làm mẩy.



Phương Nho thấy thế liền thu liễm lại, ôn hoà nói: “Nguyên Triệt, em rất thích món quà này…”



Ánh mắt hắn chợt loé lên, hỏi lại: “Vậy em đồng ý cùng anh đạp nó sao?”



“Đương nhiên!” Hai gò má Phương Nho ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước, không biết bởi vì bệnh hay vì cảm động.



Khoé miệng Nguyên Triệt giương cao, trong mắt doanh doanh niềm vui sướng, cúi đầu hôn môi cậu, hứa hẹn: “Phương Nho, cả đời này anh sẽ yêu em, bảo hộ em, tuyệt đối không để ai khiến em chịu tổn thương!”



“Ừ, em tin tưởng anh.” Em đi vào cuộc sống của anh, thì cũng phải kéo anh vào nhân sinh của em!” Nguyên Triệt, duyên phận của hai chúng ta chắc chắn đã được định sẵn.



Ngoài cửa phòng, ông ngoại lẳng lặng nhìn vào trong, biểu tình vừa an lòng lại vừa sầu lo, cuối cùng thở dài một tiếng chậm rãi rời đi…