Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 55 : Mỗi người một ngả (cha, người xác định?)
Ngày đăng: 13:47 30/04/20
“Nguyên Triệt, anh cầu hôn em một lần rồi.” Hai người đang tình nùng ý mật, Phương Nho đột nhiên nghĩ ra.
“Lần đó ở trên giường, không tính. Giờ mới chính thức!”
Bây giờ không phải ở trên giường sao? Các hạ mặc đồ ngủ, đi dép trong nhà là rất trịnh trọng? Phương Nho cảm thấy mình không thoải mái cho lắm, Nguyên Triệt cầu hôn mà đến cái nhẫn cũng chẳng có!
“Phương Nho, chờ em khoẻ hẳn, chúng ta về nước đi?” Nguyên Triệt đề nghị.
“Anh tính toán cái gì rồi đúng không?”
“Không sai, đúng như em đoán.”
Vài ngày sau, Nguyên Triệt đem Phương Nho lên máy bay về nước. Khi cậu quyết định trở về, ông ngoại lúc đầu phản đối kịch liệt, nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo cùng cường ngạnh của hai người, rồi cả mỹ nhân kế, khổ nhục kế đều xuất ra, cuối cùng thành công thu phục ông.
Trước khi đi, ông cảnh cáo hắn: “Nếu cháu ngoại tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
“Ông ngoại yên tâm, đến lúc đó không cần phiền đến ông, con cũng sẽ tự kết thúc đời mình.”
Trở lại căn nhà ấm áp đã xa cách mấy tháng, Phương Nho sắp xếp hành lý rồi ngã lên giường. Nguyên Triệt cũng hưng trí bừng bừng ngã theo, đè lên người cậu.
“Nặng chết! Anh mau xuống!” Phương Nho khó chịu kháng nghị.
“Không! Anh muốn nằm ở đây!” Nguyên Triệt chơi xấu, nằm trên người cậu không chịu nhúc nhích.
Cậu lấy gối đặt ở phía sau đập vào hắn, Nguyên Triệt không né không trốn, tiếp tục giả chết.
“Phương Nho, nhà có em thật tốt.”
Thanh âm trầm thấp, tình tứ truyền vào trong lỗ tai, hai tai cậu nóng lên, hừ nhỏ, tứ chi thôi không vùng vẫy nữa, nhận mệnh làm nệm thịt của hắn.
Thu dọn xong xuôi, hai người bày một bàn tiệc lớn, tắm rửa rồi cuộn mình nằm trên giường xem phim khoa học viễn tưởng.
Đã lâu không được hưởng thụ thế giới riêng, cả hai triệt để thà lỏng, tạm thời quên hết những chuyện vặt vãnh, hưởng thụ không gian ngọt ngào.
Hôm sau, Nguyên Triệt và Phương Nho nhận được lệnh triệu tập của ông Nguyên.
“Nóng lòng đến vậy sao?” Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng.
Ông Nguyên há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc, mãi không thể phát ra âm thanh, mắt mở trừng trừng nhìn hai người đàn ông nắm tay ra khỏi cửa.
Nguyên Trạch thần sắc cam chịu, còn trong đôi mắt của hai đứa em út thì loé ra tia sùng bái.
Ông Nguyên suy sụp ngã xuống, gia sản bạc tỷ không giữ được hắn, thân tình bạc nhược không khiến hắn quay đầu, uy hiếp cũng không cản lại được hắn. Ngoại trừ Phương Nho thì không có thứ gì khiến hắn sợ hãi. Ông có thể hạ tay với Phương Nho sao? Hiển nhiên là không được! Phương Nho chính là nghịch lân của hắn! Hắn có thể tận tâm tận lực vì công ty, có thể không oán trách một câu mà gánh lấy trách nhiệm, có thể mệt mỏi không biết ngày đêm, nhưng sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào tổn thương Phương Nho.
Là ông sai lầm rồi sao? Là ông hạ thấp địa vị Phương Nho trong lòng con trai ông sao?
Nhìn hai bóng người đã không còn ở cửa, cuối cùng ông cũng đã phát giác được mình đã làm những chuyện không thể vãn hồi.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyên, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen cách đó không xa, đây không phải là chiếc đưa họ đến đây.
“Đây cũng là xe của anh?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Nguyên Triệt dẫn cậu đến bên cửa xe, dùng ban tay nhuốm máu gõ lên kính.
Cửa sổ được hạ xuống, Trác Ly nhô đầu ra, cười hỏi: “Xong việc nhanh vậy sao? Tôi còn chuẩn bị mang huynh đệ nhảy vào cứu giá đây!”
Hắn khách sáo liếc nhìn y: “Nhìn bản mặt anh nhàn nhã như vậy, chỉ sợ căn bản không tính toán như những gì vừa nói.”
“Hắc hắc! Bị cậu nhìn ra rồi! Xin lỗi!” Y không tỏ vẻ xấu hổ bảo: “Bản lĩnh của lão đại lớn như vậy thì cần gì chúng tôi nữa? Ngài xem, không phải bản thân đưa đại tẩu chiến thắng oanh liệt về hay sao?”
“Ai! Mắc công tôi lo cho lão đại! Đặc biệt chạy tới giả là người làm vườn, kết quả trò hay gì cũng chẳng thấy!” Một người đàn ông mặc bộ quần áo lao động xám đất không biết từ nơi nào chạy ra, than thở với Trác Ly.
“Mà còn mang cả đống camera này!” Một người khác ló đầu ra từ cửa sổ, giơ máy ảnh trên tay mình.
Nguyên Triệt tức giận trừng mắt quát bọn họ: “Đừng nói nhiều! Ngồi xuống!”
Hắn đẩy Phương Nho đang rất ngạc nhiên lên xe.
Yên vị trên xe, Phương Nho phát hiện ra có bốn, năm người có mặt. Bọn họ ăn mặc khác nhau, giống như đang ở chỗ làm bị kéo đến cho đủ quân số vậy.
“Được rồi! Đi thôi!” Trác Ly gào to, xe khởi động máy rồi phóng đi.
Theo sau chiếc xe chở hai người, tại khoảng cách vài trăm mét, lần lượt lần lượt từng chiếc xe khác nhau xuất hiện. Có ô tô con, xe máy, xe chở hàng, xe taxi, không nhanh không chậm rồng rắn lên mây theo sau xe to kia, đủ kích cỡ, màu sắc, chủng loại, hình dáng…