Bùa Yêu
Chương 10 : Bùa báo ứng (3)
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Trước mắt Thị Hoa có ba vấn đề, thứ nhất là về đứa con trai, nó bị ốm và không thể rời khỏi cô ta nửa bước, thứ hai là về đứa trẻ xa lạ, nó đeo bám con trai cô ta và hãm hại thằng bé, thứ ba là về đứa bé trong bụng, cái thai với Văn Phi khiến cô ta không thể yên ổn, sợ rằng cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, khó mà giấu giếm thêm được. Thời gian có thể kéo dài trong bao lâu, nan giải thế nào thì chưa rõ, nhưng cấp bách nhất vẫn là việc xử trí cái thai đang lớn dần kia, vì người chồng của Thị Hoa còn vài ngày nữa sẽ về đến nơi, chưa kể cùng lúc dồn đến quá nhiều chuyện như vậy, nếu không nhanh chóng giải quyết dứt điểm việc này, về sau e rằng sẽ nảy sinh thêm nhiều rắc rối hơn nữa. Thị Hoa nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định sẽ phá cái thai đi.
Cô ta đã từng thương xót cho đứa bé trong bụng, nhưng trước cơn khủng hoảng hiện tại, giữ nó đồng nghĩa với mất hết, gia đình, dạnh dự, thậm chí ngay cả đứa con trai mà cô ta hết mực yêu thương. Thị Hoa không muốn vì một đứa con hoang với kẻ đã phụ bạc cô ta mà phải đánh đổi, trước kia khi hai người vội vã yêu nhau, hắn nói sẽ cho hai mẹ con cô ta một mái ấm hạnh phúc đủ đầy, khiến cô ta tin sái cổ rồi mặt dày theo hắn, còn suýt chút nữa ly hôn chồng, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn tình cảm rạn nứt, hắn liền đổ hết lỗi lên đầu cô ta rồi quay lưng đi thẳng, kết thúc chóng vánh y như cách nó bắt đầu. Cô ta thương xót đứa bé, thực chất là thương xót cho cái thời gian yêu đương với Văn Phi, giờ còn báo hại cô ta lao tâm khổ tứ che giấu, đàn bà cuối cùng vẫn là thiệt thòi nhất.
Cơ bản là con người hắn đối với cô ta trước giờ chưa từng có một chút thật lòng, bản thân cô ta mỗi khi nghĩ đến hắn ngoài những cuộc ân ái triền miên, thì chẳng còn gì đọng lại, suy cho cùng cô ta như vậy là bởi đang lúc hương lửa đương nồng mà chồng lại đi vắng, mục đích hai người tìm đến là để thỏa mãn lẫn nhau. Lời nói rốt cục cũng chỉ là lời nói, ra khỏi miệng rồi thì cũng giống như không khí, lập tức tan biến đi, nếu không thành sự thật thì yêu mấy cũng chỉ là người dưng. Đối với Văn Phi, Thị Hoa chỉ là chơi chưa đã nên hắn muốn giày vò thêm lúc nào hay lúc đấy, nếu giờ nói cho hắn biết cô ta đã có thai với hắn, thì liệu con người đó có quan tâm?
Sẽ không. Hắn đã không cần đứa bé này, vậy cô ta cũng không cần, đâu có ai liều mạng giữ lại cái mà mình không cần, Thị Hoa rất nhanh liền coi nó là một cái mầm tội lỗi, thiên hạ người ta phá thai nhan nhản, đâu phải chỉ có mình cô ta, sớm loại bỏ thì không chỉ bản thân nhẹ lòng, mà chính nó cũng sẽ được giải thoát. Chưa kể bỏ nó đi rồi, bao nhiêu rắc rối sẽ được giải quyết, tính ra thì nó còn chưa thành hình nên cũng không có gì đáng để day dứt. Thị Hoa sau đó tìm được một địa chỉ phá thai uy tín, đợi chiều tối bố mẹ đẻ qua thăm cháu, cô ta liền lấy cớ ra ngoài có chút việc để đến đó.
Bên trong phòng bệnh có một bác sĩ ngồi trực, nom ngoài năm mươi tuổi, da dẻ nhẵn thín, đầu tóc đen bóng, mặt vô biểu tình. Thị Hoa sau khi đóng cửa phòng mới dám bỏ khẩu trang che mặt ra, cô ta nói ngắn gọn mục đích đến đây của mình, vị bác sĩ kia cũng đã quen với những trường hợp lén lút thế này, bà ta bảo Thị Hoa qua phòng bên siêu âm, xem đứa bé chính xác được bao nhiêu tuần rồi. Vừa bước qua cửa, ập vào mặt cô ta là mùi thuốc sát trùng gay mũi, hòa với mùi tanh tanh lợm giọng, Thị Hoa bịt vội khẩu trang, cắn răng nằm lên bàn kiểm tra, lưng cô ta áp xuống phản kim loại lạnh ngắt, tay bác sĩ rà qua rà lại trên bụng đau tức, không nhịn được nên chốc chốc cô ta lại ọe một lần. Thị Hoa cố lảng đi, cô ta nhìn khắp phòng một lượt, sống lưng lạnh càng thêm lạnh, bên kia có một cái giường nhìn giống với giường đẻ, cạnh giường đặt một khay dụng cụ, vài món dao kéo dính máu để đầy trên đó, dưới cuối giường là một cái thùng rác, miệng thùng vắt một chiếc túi bóng đen, có chút gì màu đỏ nhờ nhờ lộ ra trong túi. Bất giác Thị Hoa nhìn xuống bụng mình, có phải kia chính là thứ lấy ra từ trong người cô ta?
Ánh mắt Thị Hoa tán loạn, cô ta nhìn chằm chằm về phía khe cửa, chớp mắt một cái, đứa trẻ liền biến mất. Nó đi đâu? Tim Thị Hoa lập tức giật thót, cô ta khó nhọc ngồi dậy, với lấy quần áo và ra khỏi giường, mặc cho chồng gọi hỏi, cô ta cứ lẳng lặng mặc đồ rồi rời khỏi phòng. Nó là đứa đeo bám con trai cô ta, nếu nó rời đi, vậy hẳn là sẽ đi tìm thằng bé để hãm hại, không được, Thị Hoa lẩm nhẩm trong miệng, hai chân chưa hết run, bước đi loạng choạng. Sang tới phòng bên kia, Thị Hoa bước nhanh về phía giường, mở đèn bàn lên, thấy đứa con trai bé bỏng đang ngủ im thin thít, áp tai vào ngực nó nghe hơi thở phập phồng, mọi thứ đều ổn, cô ta bấy giờ liền thở phào một tiếng.
Thị Hoa ngồi với con thêm một lát, xong cô ta vào nhà tắm, định gột rửa hết những nhơ nhớp của cuộc truy hoan vừa rồi. Đèn sáng, Thị Hoa mệt mỏi nhìn xuống hai chân mình, bỗng kinh hoàng phát hiện ra, thứ dính dáp trên người cô ta không phải là dịch nhầy, mà là máu. Thị Hoa hai mắt như nổ đom đóm, bụng dưới cô ta vẫn lâm râm đau, nhìn lại trên sàn, từ giường tới cửa nhà tắm, in rõ ràng một vệt máu dài theo chân cô ta dây ra, thậm chí cô ta còn cảm nhận máu giữa hai chân vẫn đang chảy xuống. Đầu gối cô ta bủn rủn hết cả, không kịp vin vào cửa, Thị Hoa ngã ngồi xuống nền nhà, hai tay bất giác ôm bụng, không biết là đau đớn hay sợ hãi, chuyện này là ngoài ý muốn, thực sự cô ta không nghĩ là mình lại sảy thai như vậy!
- Em sao vậy? – Chồng cô ta từ ngoài hỏi vọng vào, vừa rồi cô ta không nói không rằng cứ lẳng lặng về phòng, anh sợ vợ có chuyện gì, nên qua xem thế nào.Thấy ánh sáng hắt ra, và vệt máu khả nghi chạy dài vào nhà tắm, anh chồng hốt hoảng hỏi dồn – Sao chảy máu nhiều thế? Em không sao chứ? Em đau ở đâu không?
- Không, em không sao, chỉ là đến tháng thôi anh – Thị Hoa mặt trắng bệch, miệng cười, hai mắt ngây dại nhìn chồng.