Bùa Yêu

Chương 9 : Bùa báo ứng (2)

Ngày đăng: 19:00 19/04/20


Hồng Ngọc đem túi vải từ chỗ Cô Đồng Linh về nhà, trong đầu tính toán, bây giờ không bàn tới hiệu lực hiệu quả ra sao, quan trọng là phải đặt nó vào nhà người phụ nữ kia như thế nào. Hai người đã biết mặt nhau, cô không thể cứ như vậy vứt cho cô ta túi bùa, cô ta cũng không thể nhận cái túi này rồi để ở nhà mà không chút hoài nghi, cô lại càng không thể đột nhập vào nhà cô ta để giấu nó, rốt cục thì chẳng có cách nào dùng được. Nghĩ nửa ngày, ngược lại Hồng Ngọc phát hiện ra, trong chuyện này có đầu mối. Không phải tự nhiên mà cô biết được nhà người phụ nữ kia ở đâu, chính là bởi cô đã đến đây quá nhiều lần, tới mức nhắm mắt lại vẫn thấy đường, điều này thực chất không phải ngẫu nhiên. Có thể thấy mọi đường đi nước bước trong này đều đã được sắp đặt, cô chỉ cần theo đó mà dẫm lên, không sợ sai, chỉ sợ không đủ bản lĩnh.



Nếu đúng như vậy, thì với những dữ kiện có trong mơ, cô sẽ làm được gì? Vừa có thể công khai đem nó vào nhà, vừa không để cô ta nghi ngờ, lại giữ được nó ở đấy trong thời gian dài, Hồng Ngọc đăm chiêu hồi lâu, nghĩ không thông cô liền đừng lên đi quanh nhà một vòng. Đúng lúc ra tới phòng khách cô vô tình thấy một vật, ngay lập tức trong đầu liền vạch ra kế hoạch, Hồng Ngọc cười thầm, chuyến này nhất định sẽ cho người phụ nữ kia chịu báo ứng thích đáng.



Chiều ngày hôm sau. Lý Thị Hoa đang ở trong phòng chơi với con trai, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa cóc cóc, cô ta ra mở, bên ngoài là một nhân viên giao hàng. Qua trao đổi được biết, đây là quà tri ân của một công ty nhập khẩu hàng Nhật Bản, Thị Hoa mới lần đầu nghe tên công ty đó, nhưng vì trong địa chỉ người nhận ghi rõ họ tên cô ta nên không cách nào từ chối được. Điều tra tấm bưu thiếp đính kèm, quả nhiên thấy trên trang web công ty đang có chương trình tri ân khách hàng rất rầm rộ, quà tặng lên đến cả trăm món, có những món giá trị hàng chục triệu đồng, cô ta không nhớ mình đã từng mua hàng ở đây chưa, nhưng đoán có thể là chiêu trò quảng bá thương hiệu, thế nên không chút nghi ngờ mà mở hộp quà ra. Tưởng sẽ là mấy thứ đồ điện linh tinh, nhưng vừa nhìn Thị Hoa liền lóa mắt, bên trong là một bình gốm men rạn, đường rạn du lộ hồng, lối rạn đều tăm tắp, chính là một loại "xà văn khai phiến". Đây chẳng phải cầu được ước thấy sao!



Ông trời có thể không nghe được ý muốn của cô ta, nhưng Hồng Ngọc thì có. Một lần trong mơ, cô nghe người phụ nữ kia làm nũng Văn Phi, đòi hắn mua cho cái bình gốm men rạn Nhật Bản, lúc đó hai người đi tham dự triển lãm trông thấy, bình gốm có màu trắng ngà rất đẹp mắt. Vốn cô ta theo hắn nên cũng biết cái gì là quý hiếm, bình gốm men rạn kia chưa kể xuất thân, riêng chất lượng của nó so với các mặt hàng khác đã hơn một bậc rồi, cô ta còn nói là màu đó hợp mệnh mình, mua về để trong nhà chắc chắn sẽ sinh tài lộc phú quý. Văn Phi ấy vậy mà không mua, thứ nhất là do giá của món đồ đó quá hoang đường, và thứ hai là hắn không tin vào mê tín. Nhưng để chiều cô ta, hắn trở về liền tìm mẫu thiết kế, sao chép kỹ thuật nung gốm để làm ra một chiếc bình tương tự, tuy thương hiệu không bằng nhưng xét về độ tinh xảo cũng không kém hàng thật là bao.



Chỉ tiếc là hắn chưa kịp tặng cô ta, thì hai người đã chia tay, chiếc bình đó được đem về đặt trong phòng khách nhà hắn, cũng là thứ mà Hồng Ngọc gửi tới nhà cô ta, xem như thành toàn cho hắn. Cô lấy danh nghĩa công ty hàng nhập khẩu Nhật Bản mà mình đang làm việc để gửi tới cho người phụ nữ kia, vì đang trong tháng sinh nhật công ty, nên cái cớ tri ân khách hàng rất hợp lý, chưa kể là, một món đồ xịn xò như vậy, ai lại đem vứt đi, cô ta còn đang mơ không được, có thể yên tâm là hàng sẽ qua cửa an toàn. Đương nhiên nó phải phát huy được công dụng, là vỏ bọc an toàn cho túi bùa mà Cô Đồng Linh đã đưa cho cô, cụ thể là Hồng Ngọc đã cho túi bùa vào trong bình, một cách rất tinh vi để người phụ nữ kia không cách nào nhận ra được.



Bình gốm này là loại thắt trên phình dưới, miệng bình có đường kính bằng ba ngón tay, nhìn từ miệng vào không thể thấy hết xung quanh thành bình, như vậy chỉ cần đặt túi bùa cố định ở một bên thành là được. Đề phòng trường hợp cô ta đổ nước vào bình để cắm hoa, Hồng Ngọc cẩn thận bọc túi bùa trong một lớp túi bóng và hút chân không cho túi hoàn toàn kín kẽ, cô dùng keo nến nhỏ vào mặt túi rồi khéo léo cho qua miệng bình, áp chặt nó vào mặt trong thành bình và để khô. Kết quả là cái bình nhìn từ ngoài vào trong hoàn toàn bình thường, Lý Thị Hoa dù có đa nghi như tào tháo cũng không nghĩ ra mình lại bị người khách tính kế tới nước đó. Cô ta ngắm nghía nó chán chê, xong liền đem bình đặt ở trên bàn nước phòng khách, một vị trí gần như là trung tâm của căn nhà. Sau khi quan sát nhân viên giao hàng rời đi tay không, tới đây kế hoạch của Hồng Ngọc đã thành công một nửa, nửa còn lại sau 60 ngày nữa cô mới biết được, việc tiếp theo chính là quay lại nhà Cô Đồng Linh để nhanh chóng hoàn thành bước cuối cùng, kết thúc công cuộc trả thù.



Đối với Lý Thị Hoa, cô ta không cần đợi tới 60 ngày để biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mình, bởi biến cố đã đến ngay trong buổi tối hôm đó. Khi đang chuẩn bị ăn cơm với đứa con trai hai tuổi, Thị Hoa bỗng cảm thấy trong người nôn nao, cố nhịn cũng chỉ được một lúc, đang ăn mà cô ta phải chạy vội vào nhà tắm ói thốc ói tháo. Nghĩ cũng mơ hồ, trước giờ cô ta vẫn ăn uống như vậy sao tự nhiên hôm nay lại buồn nôn, không ốm không sốt mà ngửi thấy mùi thức ăn lại sợ, đây không giống như bị bệnh. Thị Hoa vừa nghĩ vừa bước từ trong nhà tắm ra, bỗng nhiên đập vào mắt là sàn nhà bê bết đỏ, cô ta giật thót một cái, giây tiếp theo nhìn lên bàn ăn không thấy đứa con trai nhỏ đâu, trong lòng lạnh băng đi, lập tức hốt hoảng chạy ngược lên tìm nó.



Mắt cô ta hoa lên khi nhìn theo mấy vệt đỏ chỗ đậm chỗ nhạt di ra trên mặt sàn, sợ tới nghẹn cả thở, chỉ trong tích tắc không nhìn đến mà đứa trẻ có thể xảy ra chuyện gì? Chạy tới phòng khách, Thị Hoa thấy cái chân đeo tất lấm tấm xanh đỏ của con trai thò ra sau cạnh bàn, cô ta kinh hãi lao đến, vừa thấy mặt đứa bé, thiếu chút nữa Thị Hoa đã hét lên. Từ mặt tới quần áo của nó nhoe nhoét đỏ, thấy cô ta ló ra bất ngờ, đứa bé còn tưởng mẹ đang chơi ú òa với mình, nó bật cười khanh khách, xong lại cho tay vào miệng, nhóp nhép nhai.



Thị Hoa vội giật tay nó ra, thấy trong bàn tay còn một miếng đậu hũ đã bóp nát, nhìn lại cô ta liền nhận ra, thứ màu đỏ dính trên người đứa trẻ là sốt cà chua trong bát đậu. Sau khi cô ta chạy vào nhà tắm, thằng bé đã với lên mâm cơm làm đổ bát đậu sốt cà chua ra bàn, may mà đồ ăn đã nguội nên nó không bị bỏng, sau đó nó nhớ ra chương trình tivi yêu thích nên tụt xuống ghế và mon men ra phòng khách xem. Bấy giờ Thị Hoa mới thở phào một tiếng, thật sự vừa rồi đã dọa cô ta chết khiếp, trông thằng bé mồm miệng bê bết sốt cà chua vừa cười vừa mút ngón tay mà sợ, ngay lập tức Thị Hoa bế đứa bé đi tắm rửa, cũng chẳng màng đến cơm nước gì nữa.
Thị Hoa còn chưa kịp phản ứng, hai đứa trẻ đã ùa đến bồn tắm đầy nước, con trai cô ta có vẻ rất thích thú khi chơi cùng đứa trẻ kia. Bỗng thấy đứa trẻ xa lạ đẩy thằng bé vào bồn nước, tay nó giữ lấy đầu thằng bé, nhấn ngập cả nửa người vào trong nước. Trong tích tắc Thị Hoa kinh hãi gào lên, cô ta lao tới, trong tai hỗn độn những tiếng nước chảy róc rách, tiếng quẫy nước ì oạp, và tiếng cười khanh khách giòn tan. Chân vừa nhích lên một bước, cô ta liền choàng tỉnh, ngoài trời lúc này còn nhá nhem tối, trong phòng sáng lờ mờ không nhìn rõ mặt người. Thị Hoa vuốt hết mồ hôi trên trán xuống, hít thở dồn dập, cô ta nuốt một ngụm nước miếng, mắt không rời đứa con trai đang thiêm thiếp trên giường, là ai muốn hãm hại nó? Chỉ hận vừa rồi không thể nhìn rõ mặt đứa trẻ trong mơ kia, trước đây cô ta đã có nghi ngờ, đến giờ thì hoàn toàn xác định được, là nó muốn hại chết con cô ta.



Đây là trường hợp mà người ta vẫn hay gọi là vong theo, phải nhanh chóng tìm thầy giải, như con trai của Thị Hoa tới mức này là rất nguy hiểm rồi. Có điều hiện tại thằng bé vẫn còn yếu, ít nhất là phải hết thời gian điều trị mới đem nó đi được. Thị Hoa sau đó đã xin nghỉ việc để ở viện chăm con, ngoài những lúc nghỉ ngơi lấy sức, cô ta luôn luôn ở cạnh thằng bé, không rời mắt một khắc nào, toàn tâm toàn ý lo lắng cho con.



Tối hôm sau, bố mẹ chồng Thị Hoa đem một cạp lồng cháo vào viện, đủ cho cả mẹ cả con ăn, trong lúc bà nội đút cháo cho cháu, thì Thị Hoa cũng bưng một bát ngồi ở cạnh giường ăn. Vừa đưa lên miệng, mùi cháo liền xộc vào mũi khiến cô ta nôn nao, ngay lập tức cô ta buông bát ôm miệng nôn khan. Bố mẹ chồng thấy thế chỉ hỏi cô ta bị làm sao vậy, Thị Hoa gượng cười đáp dạo này thức khuya nhiều nên hơi chóng mặt buồn nôn. Vừa nói dứt mồm, đứa con trai liền sà vào lòng mẹ nó, vừa ôm vừa nói rành rọt từng chữ:



- Em bé, em bé.



Lời con trẻ sao mà ngây thơ ngộ nghĩnh, bà nội thằng bé liền vỗ lưng nó, hỏi đùa:



- Em bé đây chứ em bé nào nữa?



Thằng bé không đáp, nó ngước mắt lên nhìn mẹ, lúc này mặt cô ta đã tái đi. Ý nó là trong bụng cô ta có em bé? Ai nói mà nó biết? Cả cái cách mà nó nhìn cô ta, một đứa trẻ hai tuổi ba tháng, như thế nào lại có biểu cảm bí hiểm như vậy. Thị Hoa ngẩn người giây lát, nụ cười cứng đờ trên mặt, nếu không có người kéo lấy đứa bé, có thể cô ta sẽ tự tay đẩy nó ra, hoặc gạt nó đi rồi bỏ chạy. Vừa rời khỏi mẹ, thằng bé lại nũng nịu như cũ, thái độ khác hoàn toàn với ít giây trước. Trong lòng run sợ, cô ta thậm chí còn tưởng đó không phải là con mình, cảm giác như đối mặt với đứa trẻ xa lạ trong mơ.



Không ổn! Nếu cứ như vậy thì chuyện cô ta mang thai sẽ sớm bị bại lộ mất. Ai biết được bố mẹ chồng cô ta có để bụng chuyện này hay không, một đứa trẻ nếu không phải nghe từ người khác thì sẽ không thể nói ra những lời đó, nhất là khi nó còn là con đẻ của mình. Lần này cô ta che giấu được, nhưng chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, trước khi chuyện này bị đẩy tới nước không thể cứu vãn nổi, phải lập tức hành động.