Bùa Yêu

Chương 8 : Bùa báo ứng

Ngày đăng: 19:00 19/04/20


Đêm hôm đó, Hồng Ngọc nằm mơ, cũng giống như 29 đêm trước, cô bị kéo tới một nơi mà theo như suy đoán thì là nhà của người phụ nữ kia. Vì đã quen với những giấc mơ kiểu này nên Hồng Ngọc hiểu ra rằng, bản thân có thể điều khiển hành vi của mình trong mơ, cụ thể là cô cảm giác được hoàn cảnh có thật, tuy cùng một địa điểm nhưng mỗi lần mơ là lại thấy một sự việc khác nhau xảy ra, cô dù muốn dù không vẫn phải chứng kiến hết thảy, chỉ có điều không thể tham gia vào, Hồng Ngọc giống như một người vô hình tồn tại bên cạnh bọn họ. Cảm giác cứ nhắm mắt là lại nhìn thấy hai kẻ đó, đuổi không đi chạy không được thực sự là cực hình đối với cô, may sao nó cũng sớm kết thúc.



Dạo gần đây cô quan sát thấy hai người đó rất hay cãi vã, thậm chí Văn Phi còn không sang nhà bên đấy thường xuyên nữa, nguyên nhân chính là vì người phụ nữ kia có những dấu hiệu rất kỳ lạ, một lần Hồng Ngọc nghe người bên đó nói, cô ta là bị ma làm. Còn một nguyên nhân sâu xa nữa khiến cho Văn Phi không còn mặn mà với người phụ nữ kia, đó là việc kinh doanh của hắn không được suôn sẻ, thua lỗ triền miên, hắn không có đầu óc nào để nghĩ tới những chuyện vui vẻ đó nữa. Thành ra hai người đó cứ gặp là nói nhau không ra cái gì, ngày trước thì cô bị chướng mắt vì bọn họ chim chuột nhau, giờ thì bị chướng tai vì bọn họ mạt xát nhau, tính ra cũng gần một tuần nay hắn không thèm đến nhà cô ta nữa.



Đêm hôm đó hắn đến. Người phụ nữ kia tâm trạng hưng phấn khác thường, sau một hồi mây mưa, cô ta giữ lấy áo hắn, hỏi:



- Sao anh còn chưa chịu cưới em, anh bắt em đợi đến bao giờ nữa?



- Giờ không phải là lúc nói tới chuyện này! – Văn Phi nổi đóa, trừng mắt đáp.



- Anh bảo là chỉ đợi bố vợ chết là anh sẽ ly hôn, giờ ông ta chết rồi, anh còn không ly hôn người đàn bà kia đi, em cũng sẽ ly hôn chồng em, có phải anh không muốn cưới em nữa không? – cô ta giãy lên kích động, giọng the thé nói.



Hồng Ngọc bỗng nghe thấy nhắc tới bố mình, trong lòng tức giận, cô nghiến răng nhìn hai kẻ đó đối đáp nhau. Văn Phi khó chịu ra mặt, hắn giằng lấy tay người phụ nữ, hất mạnh cô ta xuống sàn nhà, quát:



- Tôi nói cho cô biết, nếu không vì cô xúi giục tôi, ép tôi phải tìm cách để ông già đó chết sớm đi, thì có lẽ sang năm chúng ta đã cưới nhau rồi – hắn chì chiết – nhưng giờ thì thôi đi, tôi chán phải chịu đựng cô rồi, ngày nào cũng nghe cô lải nhải những thứ ngu ngốc như vậy, sao cô còn chưa thôi đi! Công việc của tôi cũng bị cô làm cho ảnh hưởng, bố tôi ông ấy sắp đuổi tôi ra khỏi nhà kia kìa, cô nghĩ cưới cô về thì tôi có thể sống nổi không?



Nghe những lời đó mà Hồng Ngọc giận sôi, cô vốn cho rằng Văn Phi chủ đích hại chết bố mình, không ngờ hắn là làm theo sự xúi giục của người phụ nữ kia. Thứ đàn bà rắn độc! Bố cô đâu có làm gì phương hại tới cô ta, ông thậm chí còn không biết cô ta là ai, tại sao cô ta lại nhất tâm muốn hại chết ông, ngay cả khi bố cô đã không còn, cô ta vẫn muốn lôi ông ra như một cái cớ để mưu cầu cá nhân. Nhìn cách mà hai kẻ đó nhắc đến bố cô, đó đã là một sự xúc phạm không thể tha thứ, mỗi câu mỗi chữ từ miệng của bọn chúng nói ra đều như đổ thêm dầu vào ngọn lừa căm phẫn trong lòng Hồng Ngọc, uất nghẹn, cô siết chặt nắm tay, gào lên:



- Câm đi lũ khốn! Câm hết đi!



Người phụ nữ ngã ngồi dưới đất, bỗng cô ta ôm đầu hoảng hốt, giống như vừa nghĩ ra điều gì, cô ta giật mình nhìn lên, khuôn mặt kinh hãi, vừa khóc vừa nói:



- Là ông ta, ông ta chết không nhắm mắt, nhất định là ông ta đang báo thù anh và em, anh có nghe thấy gì không?



Văn Phi chán ghét hất bàn tay đang bám vào quần mình ra, hắn không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào từ người phụ nữ bị ma làm này nữa, trước khi quay đi, hắn có chỉ vào mặt cô ta, ruồng rẫy mà rằng:




- Bùa báo ứng? Nó dùng để làm gì? – không muốn để bị dắt mũi như lần trước, cô cảnh giác hỏi.



- Nói thế nào nhỉ. Cô có hiểu duyên phận là gì không? – Cô Đồng Linh hỏi lại.



- Như kiểu hợp nhau, rồi đến với nhau – Hồng Ngọc ấp úng đáp – Tôi không tìm hiểu kỹ vấn đề này lắm.



- Là thế này, từ hai người xa lạ gặp được nhau, đó là có duyên – Cô Đồng Linh áp hai lòng bàn tay lại.



- Vẫn hai người đó mà nên vợ nên chồng, đó là chung phận – Tiếp theo bà ta đan mười ngón tay vào nhau.



- Duyên phận vốn là ý trời, đến hay đi không ai định trước, nhưng bị người phá vỡ, đó là nghịch thiên – Hai bàn tay liền tách ra.



- Nghịch thiên ắt sẽ gặp báo ứng!



Lại nói, tại sao ngày xưa đàn ông năm thê bảy thiếp vẫn sống đấy thôi? Thưa rằng, thử hỏi ai năm thê bảy thiếp mà sống được yên ổn, gia đình được hòa thuận, cuối đời được trường thọ. Ngày nay bỏ tục đa thê, về lý là vì bình đẳng giới, về tình là để gia đình trọn vẹn yêu thương, còn về tâm linh thì là để không đi ngược lại duyên phận trời định. Bùa báo ứng chính là một cách thay trời hành đạo, dựa trên nguyên lý gieo nhân nào gặt quả ấy, ít tội thì ít vạ, đây là một loại bùa không áp đặt, tức là không có tội thì không sợ trời phạt. Muốn phạt cách nào đều được, nhưng tùy vào mức độ nghiệp chướng mà sẽ bị đày đọa, người dùng bùa hoàn toàn không phải nhận hậu họa, vì không đúng người đúng tội thì sẽ không bị ảnh hưởng của bùa.



Hồng Ngọc nghe giải thích thì yên tâm, cô lấy dao cắt một đường ở tay, viết xuống mấy chữ đỏ thẫm cả tờ giấy, xong đưa cho Cô Đồng Linh xem. Bà ta đọc rồi mỉm cười ẩn ý, trả cô tờ giấy bỏ vào túi, ổn thỏa rồi mới nói:



- Đem túi này đặt vào trong nhà của người đó, không cần biết cô làm cách nào, nhưng phải đặt ở đấy 60 ngày, chỉ cần trong thời gian áp dụng mà vứt đi hoặc đem ra khỏi nhà, bùa sẽ mất hiệu lực.



- Đây chỉ có một lá bùa, chẳng lẽ chỉ một mình người phụ nữ kia phải chịu báo ứng? – Hồng Ngọc hỏi.



- Ngay sau khi dùng bùa thì hãy quay lại đây gặp tôi. Nhỡ kỹ là một khi đã dùng thì cô sẽ không thể dừng lại, còn bước quan trọng cuối cùng đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô hay. Hãy suy nghĩ cẩn thận.