Bùa Yêu
Chương 7 : Bùa người (4)
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Nói đến Văn Phi, có thật là hắn không chịu ảnh hưởng của bùa người? Thực tế là sau ngày Thị Hoa bị tai nạn, vận đen của hắn cũng bắt đầu từ đây. Khác với người phụ nữ kia, hắn không phải kẻ mê tín, càng không biết sợ ma quỷ là gì, nhưng chạy đâu cho hết nắng! Trước tiên phải kể đến công việc làm ăn, Văn Phi vừa mới chính thức tiếp quản xưởng kinh doanh của gia đình, cụ thể xưởng nhà hắn chuyên sản xuất gốm sứ, cũng đã có thương hiệu, để đảm bảo bố hắn mới giao những đơn hàng của khách quen cho hắn xử lý.
Chuyện là trước kỳ hạn giao hàng, hắn là người giám sát và kiểm tra cuối cùng cả lô sản phẩm, bình thường việc này bố hắn sẽ giao cho chuyên gia trong xưởng, nhưng đây là đơn hàng đầu tiên nên hắn muốn tự mình thẩm định, cũng là để thể hiện trình độ am hiểu gốm sứ của bản thân. Mọi thứ đều ổn thỏa, Văn Phi yên tâm xuất hàng cho khách, giá trị lô hàng lần này lên tới hàng trăm triệu, nếu thành công thì cũng xem như một đòn phủ đầu ngoạn mục.
Nhưng chỉ sau hai giờ đồng hồ xuất đi, hàng liền trở về kho, kèm theo một cuộc điện khẩn, bố hắn nhận điện từ đối tác, song gió lập tức nổi lên. Hơn một nửa số sản phẩm trong lô hàng bị lỗi, mà còn là những lỗi cơ bản, màu pha không đúng yêu cầu, sai kích cỡ, sai tỷ lệ... sau một hồi phân trần, bố hắn muốn chuộc lỗi bằng cách giao lại lô sản phẩm mới, với giá chỉ bằng một nửa. Đối tác làm căng, vì lần này khách đặt đã đợi nửa tháng, nếu không có hàng trong ngày hôm đó thì họ sẽ hủy đơn hàng, vậy tới khi lô sản phẩm mới về cũng không bán được nữa, chẳng phải họ sẽ lỗ hết sao. Giằng co một buổi sáng, cuối cùng đối tác hủy đơn hàng, cả lô sản phẩm xưởng nhà hắn chịu lỗ hoàn toàn.
Bố hắn vô cùng giận dữ, ông xuống xưởng xem lại tất cả lô hàng vừa bị trả về, quả nhiên là có lỗi, tới lúc này Văn Phi không cách nào chối cãi được, chỉ có thể tự trách bản thân tại sao lúc đó lại không nhìn ra, giờ hối cũng không kịp nữa. Đối tác đó vốn là một nhà phân phối rất có tiếng trong khu vực, sản phẩm của xưởng nhà hắn được bên đó nhập về khá nhiều, hàng lỗi thì không phải không có, nhưng lỗi nhiều như vậy thì chưa từng xảy ra, rất có thể vì chuyện này mà bên đó sẽ cắt giảm đơn hàng hoặc tệ hơn là chấm dứt hợp tác. Tất nhiên bố hắn cũng không còn chút tin tưởng nào vào trình độ của hắn, mặc dù vậy cũng sẽ không truất quyền quản lý, ông muốn hắn phải học hỏi thêm, đây cũng xem như một bài học đắt giá cho hắn, nhắc nhở hắn bớt tự phụ đi!
Lô hàng tiếp theo là của một nhà tài phiệt đặt sản xuất riêng, đó là bộ bình gốm mười hai con giáp mô phỏng lại bộ bình gốm của đời nhà Thanh, từ hình dáng tới màu sắc đều rất đặc biệt, dù chỉ là hàng nhái nhưng công phu không kém gì hàng thật. Thực ra nhà tài phiệt kia đối với gia đình hắn lại có quan hệ làm ăn, bộ sản phẩm này là quà mừng tân gia, giá trị không thể đong đếm nổi. Bố hắn chỉ định hắn phải tự mình vận chuyển lô hàng này tới bên nhà kia, vừa là để đảm bảo lô hàng đi đến nơi về đến chốn, vừa là để thuận tiện cho hắn ra mắt đối tác bên ấy. Việc này vô cùng đơn giản, rủi ro gần như bằng không, Văn Phi tự tin mình không cần đặt quá nhiều tâm tư cũng có thể thành công.
Tối hôm đó Văn Phi chạy xe về Hải Phòng, vì đường rất vắng vẻ nên hắn đạp sâu chân ga, xe đang lao đi vun vút, bỗng điện thoại hắn reo lên, màn hình hiển thị số của Thị Hoa, hắn vừa nghe máy thì phía trước xuất hiện một người, cứ lừ lừ băng qua đường mà không để ý đến xe hắn đang chạy tới. Hốt quá hắn mới đạp phanh, đánh tay lái vào lề đường, xe hắn lao cả lên vỉa hè, xóc nảy mấy cái mới dừng lại được, may mắn trên đường không có xe qua lại nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Văn Phi chạy ra nhìn trước nhìn sau, đường vẫn vắng hoe, người vừa rồi đi qua trước mũi xe ấy vậy mà lại không thấy đâu, dưới gầm xe cũng không có, đây còn không phải khu dân sinh, hắn cau mày nghĩ giây lát. Xong đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn chui vào xe tìm điện thoại, gọi lại cho Thị Hoa hỏi thì cô ta chối, bảo đâu có gọi gì cho hắn, sao tự nhiên lại trách cô ta. Văn Phi điên đầu, lúc đó cũng không còn sớm nữa nên hắn đành tiếp tục chạy xe, tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.
Chưa hết, lúc tới nhà bên kia, hắn cầm bộ đồ gốm được bọc cẩn thận trong hộp ra, rất nhiều khách quan có mặt ở đó tò mò muốn xem sản phẩm của xưởng gốm nhà hắn đặc sắc thế nào. Nhà tài phiệt không để mọi người phải chờ đợi thêm nữa, ông ta mở hộp trưng ra bộ bình gốm mười hai con giáp vô cùng đẹp mắt, nhưng vừa cầm lên, phần đầu con thú và cũng là miệng bình liền đứt lìa, không những thế, cả mười hai bình đều bị như vậy, và chỉ rời duy nhất phần đầu. Văn Phi tái mặt, chẳng lẽ do lúc đó xe xóc, gốm nhà hắn trước giờ rất dày dặn, bảo quản lại kỹ càng, đâu có va chạm gì mạnh mà nứt được như vậy. Thê thảm hơn là, nhà tài phiệt rất mê tín, hôm nay lại là ngày lên nhà mới của ông ta, đây rõ ràng là điềm xấu, thậm chí là trù yểm ông ta!
- em đã mời pháp sư tới trừ tà, anh cầm lá bùa này đi, đem theo bên mình sẽ không bị vong quấy phá nữa – vừa nói Thị Hoa vừa đặt vào tay hắn một mảnh giấy vàng gập thành hình lục giác.
Văn Phi nóng hết cả mặt, trần đời hắn ghét nhất trò bùa chú vớ vẩn, con người hắn không bao giờ tin vào tà ma đạo giáo, càng ngứa mắt bọn mê tín dị đoan, bây giờ Thị Hoa lại bày trò trước mặt hắn, lôi kéo hắn tham gia, có lý nào lại thế? Văn Phi muốn ném lá bùa vào mặt cô ta, nhưng hắn nhịn lại được, không nói không rằng hắn đi thẳng ra cửa. Cô ta sao tự nhiên lại như vậy, sau khi ra viện toàn làm những việc bất thường, hắn thì đang xui tận mạng, làm ăn bết bát, bố hắn sắp tới sẽ thu hồi quyền quản lý xưởng sản xuất, công sức hắn đổ vào kinh doanh giờ đã thành vô ích.
Bỗng hắn nhận ra rằng, chính là từ sau khi Thị Hoa gặp chuyện, hắn mới thành ra như vậy. Tức là cứ dính lấy cô ta thì vận rủi sẽ lây sang hắn, hoặc là cô ta dùng mấy thứ bùa chú kia nhưng lại bị phản tác dụng, giờ chúng đang công kích lại cô ta, và vì hắn liên quan tới cô ta nên hắn cũng dính líu vào đó. Đầu óc Văn Phi dạo gần đây cứ rối lên, hết khôn dồn sang dại, hắn bắt đầu tìm cách đổ lỗi, và hiện tại chỉ có Thị Hoa là phù hợp với những nguyên nhân này. Tự nhiên trong hắn nảy sinh một sự chán ghét đối với cô ta, cái mà trước giờ dù Thị Hoa có vô lý tới mấy hắn cũng chưa từng cảm thấy.
Vậy mới nói, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc nhất thời, nó giống với vui hoặc buồn, đều không tồn tại được vĩnh viễn. Con người có thể vui vẻ trong chốc lát, thì thời gian dành cho tình yêu cũng là tương đối, hoặc ngắn hoặc dài, nếu nghĩ rằng yêu được mãi thì họa có là hòn đá mới có thể bất biến. Đâu có mối quan hệ nào mà không có mâu thuẫn, chỉ cần có một vết rạn nứt thì tình cảm đó xác định sẽ có ngày đổ vỡ, cùng với đó là những áp lực trong cuộc sống khiến cho tình yêu càng bị coi nhẹ đi. Cảm giác chán ghét chính là một trong những vết nứt đó, kéo theo nó là những cảm xúc tiêu cực khác, cuối cùng chính là dấu chấm hết cho cuộc tình.
Văn Phi trước đây từng nghĩ sẽ vì Thị Hoa mà làm tất cả, nhưng hắn đã nhầm, chỉ là cô ta chưa khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thậm chí ngay cả khi đã nhen nhóm rồi, hắn vẫn nghĩ sẽ bỏ qua cho cô ta, vì hắn yêu người phụ nữ đó, nhưng vấn đề không nằm ở hắn. Thị Hoa nhiều lần nghe hắn nói không thích mấy trò mê tín, cô ta ấy vậy mà lại lờ đi, tiếp tục làm theo ý mình, thuê thầy pháp về cúng bái lầm rầm, trong nhà lúc nào cũng khói um như có cháy. Hai người không cách nào câu thông cho nhau, mỗi người đều kiên quyết giữ quan điểm của mình, vốn dĩ vấn đề cũng không có gì to tát, nhưng lại rơi vào chính thời điểm nhạy cảm của đôi bên. Khi mà mâu thuẫn cao trào ngược lại không phát sinh thêm chuyện gì khác, giống như đang đi đường mà rẽ sang hai hướng khác nhau, họ cứ thế xa dần.
Cuối cùng đến ngày thứ 30 thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.