Bức Nam Vi Thê

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Cứ như vậy quyết định xuống núi. Ngồi ở căn phòng ở tửu lâu, Phượng Cửu Thiên nhìn một bàn đầy những món ngon mỹ vị lại không có lòng dạ nào mà cầm đũa, trong đầu hắn vẫn là những hình ảnh kinh người đã thấy khi ở Hà Hoa sơn trước đây.



“Không nghĩ tới a, Niếp Thập Phương ngươi vì sao cũng trở nên như vậy, lúc trước không phải thề chính mình sẽ không giống như Bách Xuyên cùng với Thiên Lí sao, kết quả vẫn như vậy? Bộ dạng đó xem ra có hơn bọn người kia chứ không hề thua kém.”



Phượng Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, ngoài mặt phẫn hận vì Niếp Thập Phương nhưng thật ra trong lòng hắn lại lo lắng cho hôn sự của mình.



Làm sao bây giờ a? Cứ tiếp tục như vậy, chính mình có phải sẽ theo bước của bọn họ hay không? Nếu lúc trước có người nói với hắn như vậy, Phượng Cửu Thiên sẽ cười đến nghiêng ngã, bất quá lúc này, tình thế thật sự nghiêm trong, mọi chuyện đều đã xảy ra trước mắt không tới phiên hắn không tin vào vận mệnh.



“Bằng không trước khi mình nhận thức tên thổ bao tử nào đó, thì đem nữ nhân Hàn Phương kia thú về, hoặc tìm nữ nhân tài mạo song toàn khuê tú làm thiếp, có lẽ như vậy sẽ phá được lời nguyền đáng nguyền rủa?” Phượng Cửu Thiên ngửa đầu trầm tư, hắn thật không phải là tự cao tự đại, thân là ngoại tôn của đương kim thái hậu, hoàng cô lại là phu nhân của đại nguyên soái nắm binh quyền trong tay, danh môn vọng tộc lớn nhất kinh thành chính là Phượng thị, hắn hoàn toàn có đủ thực lực thú bất cứ thiên kim tiểu thư nào làm thiếp.



Hung tợn cầm đôi đũa gắp thịt heo kho tàu. Hắn thật không cam lòng a, thú loại nữ nhân như Hàn Phương đó, không bằng đâm đầu một phát để chết thống khoái hơn, chính mình không thiếu tiền không thiếu quyền, làm sao có thể đến nỗi vì vị trí minh chủ Ngũ phái mà để nửa đời sau bị chôn vùi? Đó là vấn đề đáng lo lắng a.



Phượng Cửu Thiên thở dài, trải qua vài việc, hắn liền xác nhận không muốn thú nữ nhân Hàn Phương tâm như rắn rết kia, hắn cũng không phải tên có đầu óc bệnh hoạn thú mụ dọa xoa về. Nhìn mấy thuộc hạ thổ phỉ ở Hà Hoa sơn liền biết, nhiều thổ phỉ chấp nhận nam áp trại phu nhân cũng không nguyện nhận xú nữ nhân Hàn Phương.



Dưới lầu bỗng nhiên ồn ào, Phượng Cửu Thiên cầm bình rượu nhìn thăm dò, một bên uống một bên xem chuyện vui.



Thì ra dưới lầu một đội thương nhân, khoảng chừng hai mươi mấy người, đại khái bọn họ giữa đường kết bạn cùng đi.



Chỉ nghe trong đó một một người cao giọng nói: “Hắc, ta nói cho các ngươi, nơi mà nam nhân yêu thích không phải là thanh lâu kỹ viện, cũng không phải là sông Tần Hoài mà là Lạc Phượng thành. Nơi đó có rất nhiều nữ tữ xinh đẹp, còn có rất nhiều nữ hài tử Tây Dương, mặc âu phục, lộ ra cánh tay tuyết trắng, làn da lại nồn nộn, láng mịn như mặt nước, hơn nữa nói chuyện cũng không giống như nữ tữ địa phương luôn nhăn nhó, nam nhân nào mà đi đến Lạc Phượng thành liền cảm thấy kia thật là thiên đường.”



Lạc Phượng thành? Tên này làm Phượng Cửu Thiên giật mình, hắn biết nơi này, nghe nói dân phong nơi này mở mang đến khó tin.



Hơn nữa còn là trung tâm trao đổi kinh tế, văn hóa của các quốc gia, nơi này cũng không cho nhập cư trái phép nên triều đình cũng đành mở một con mắt nhắm một con mắt. Chẳng qua những nữ tữ từ Lạc Phượng thành mà đến nơi khác sẽ không làm ra những hành động không kiêng nể như vậy, để tránh các sĩ phu cùng những người cao tuổi phản đối thanh triều.



Tử Hà phái của Phượng Cửu Thiên ở Lạc Phượng thành cũng có rất nhiều sinh ý mua bán, đó là thành lớn, so với kinh thành buôn bán còn lời gấp bội, kinh tế vô cùng phồn vinh, hằng năm chỉ cần thu tiền nơi đó liền chiếm được mười phần so với chi phí trong phái.



Bất quá bởi vì cái tên Lạc Phượng nên hắn không đến nơi đó, tuy rằng hắn đã sớm mở rộng sinh ý, nhưng nhớ lại mình là người họ Phượng, chạy đến Lạc Phượng thành chẳng phải rủi ro gặp bất trắc rất cao sao? Bởi vậy sinh ý nơi đó đều giao cho thuộc hạ tâm phúc.



Hiện giờ quả thật đang chán chết, bởi vì Niếp Thập Phương cũng rơi vào tay giặc nên chính mình lâm vào tình cảnh mờ mịt khủng hoảng. Theo như bề ngoài tên thương nhân đó kể quả thật là một nơi phong tình, Phượng Cửu Thiên liền vỗ cái bàn: Mặc kệ, phải đi Lạc Phượng thành mở mang kiến thức cùng phong cảnh kiều diễm, có lẽ còn tìm được nữ tử của mình.



Luận tuổi, Phượng Cửu Thiên là người nhỏ nhất trong bốn người, nhưng nói về quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, cùng kinh thương hay võ công, hắn đều không kém cỏi hơn ba người kia.



Bởi vậy sau khi quyết định, hắn liền lập tức về Tử Hà phái lấy tiền, đem hành lí cùng một ngàn ngân phiếu đổi ra thành bạc vụng cùng đồng tiền, năm trăm kim phiếu đổi thành vàng rồng, chưa kịp xuất môn, hai tùy tùng A Xá cùng A Đác đã tiến vào.



A Xá vừa vào liền cười nói: “Gia không phải đi Hà Hoa sơn sao? Còn tưởng rằng ở đó mấy ngày, sao lại gấp gọi chúng ta tới, có chuyện gì sao?”




Trên bàn cuối cùng một giọt sữa cũng không còn, Lâu Tam Phượng thấy không còn lí do để lưu bọn họ lại, thế là hào phóng cáo từ, hơn nữa lại thông minh đưa ra lời mời.



“Giai nhân ước hẹn, ta nào dám từ chối? Ta mới tới Lạc Phượng thành, vừa lúc nghĩ muốn dạo chơi một vòng, nhưng lại không có người dẫn đường, không biết ta có vinh hạnh mời Tam tiểu thư dẫn đường cho ta.”



Phượng Cửu Thiên đứng lên, hắn cũng đã biết Lâu Tam Phượng ở nhà đứng thứ ba, nên mọi người đầu gọi nàng là Lâu tam tiểu thư.



“Tốt, vừa lúc hôm nay cũng không có việc gì làm.” Lâu Tam Phượng đứng lên, nàng vừa rồi uống sữa đậu nành cùng ăn bánh quẩy hết sạch, nên lúc này thật sự no.



Mà “vật’” bị bỏ quên lúc này mới lên tiếng, hung tợn liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Tam tiểu thư đã xong chưa? Biểu ca đợi muội đã lâu.”



“A, biểu ca.” Lâu Tam tiểu thư lúc này mới nhớ chính mình có dẫn người theo. Vội vàng bước tới trước mặt người nam nhân, cười nói: “Biểu ca, ca đã ăn xong chưa? Nếu chưa thì cứ ở nơi này mà ăn, ăn xong thì tự mình về là được.”



Nàng lấy một khối bạc vụn trong một túi tinh xảo: “Đây, tiền này lưu cho ca trả, còn dư lại có thể tùy ý mua chút gì đó trên đường.”



Vị biểu ca kia lập tức khẩn trương đứng lên: “Tam...... Tam Phượng, yêm.... yêm không thể nhận a.....”



Không đợi y nói xong, Lâm Tam Phượng liền hơi hơi nhăn mày, trầm ngâm nói: “Bằng không ca liền cùng chúng ta đi.” Nàng quay đầu lại ý muốn hỏi ý kiến của Phượng Cửu Thiên: “Phượng công tử, ngượng ngùng, biểu ca của ta mới lần đầu đến Lạc Phượng thành, còn rất e ngại.........”



Phượng Cửu Thiên hoàn toàn thất vọng: “Không quan hệ, để biểu ca nàng đi với chúng ta cũng được.......” Rồi hắn bước lên, nhiệt tình đối với tên thổ bao tử mà giới thiệu:  “Biểu ca, ta là Phượng Cửu Thiên, xin thỉnh giáo.”



“Ai..... ai là biểu ca của ngươi.” Ngoài ý muốn tên thổ bao tử kia dường như đối với hắn có chút địch ý: “Yêm.....Yêm là Quan Sơn Thủy, ngươi..... ngươi gọi yêm Sơn Thủy là được rồi......”



Y bước nhanh vài bước, đến bên người Lâu Tam Phượng, như đại cẩu bảo vệ xương giữ chặt biểu muội, đem nàng kéo ra phía sau.



“Ha ha ha, Sơn Thủy ca? Vẫn là thôi đi, ta kêu Sơn Thủy làm ngươi nghĩ đến bức tranh sông núi, so sánh thật kì quái, sao có người lại có tên này a.”



Phượng Cửu Thiên cười to, thông minh như hắn đương nhiên nhận ra được Sơn Thủy đối với biểu muội mình có ý tứ, cho nên mới lộ ra địch ý. Bất quá muốn đấu với hắn, nói lầm bầm, tên Sơn Thủy này chờ kiếp sau đầu thai thành cửu vĩ hồ li rồi tính sau.



“Tranh sông núi? So sánh thật tuyệt a.” Lâu Tam Phượng cười to từ phía sau Sơn Thủy, rồi mới đến bên người Phượng Cửu Thiên: “Tốt lắm Phượng công tử, chúng ta đi thôi.”



Nói xong hai người liền song vai bước ra tửu điếm, mà A Đắc bước bên cạnh Sơn Thủy đang cứng họng, mặt không chút thay đổi nói: “hoa rơi hữuý, nước chảy vôtình,, sao vậy anh bạn, yêu thích biểu muội mình sao, cảm giác gia ta đoạt đi như thế nào?”



Sơn Thủy tức giận liếc mắc nhìn A Đắc một cái, đối với tùy tùng của tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này, thật sự cũng không có hảo cảm gì. Cắn môi trong chốc lát, dậm chân cuối cùng không cam lòng mà đuổi theo.