Bức Nam Vi Thê
Chương 2 :
Ngày đăng: 17:58 19/04/20
Lâu Tam Phượng quả thật nắm rõ Lạc Phượng thành như lòng bàn tay, nàng dẫn Phượng Cửu Thiên tham quan những danh lam cổ xưa, lại dẫn hắn đi tới phố ẩm thực, dọc đường đi luôn nói lời dí dỏm, thỉnh thoảng Phượng Cửu Thiên cũng mỉm cười tán thưởng.
Không đến nửa giờ, hai người đã giống như những tình lữ khác, sóng vai bước trên đường cái, không biết bao ánh mắt hâm mộ đang nhìn.
Sơn Thủy bước bên họ cứ như hình nhân vô hình, y vốn ngốc nghếch, sao có thể so sánh với Phượng Cửu Thiên bác học đa tài, nhưng trong lòng y không cam tâm, thầm nghĩ biểu muội chỉ nhất thời bị Phượng Cửu Thiên mê hoặc, luận cảm tình, hai người họ là thanh mai trúc mã, trước đây đã bên nhau nhiều năm, dù sao tình cảm của họ cũng tốt hơn! Hắn ta chỉ là công tử phóng đãng, chỉ là một cậu ấm mà thôi. Chính mình hiện tại chưa có cơ hội biểu hiện nên mới bị Phượng Cửu Thiên áp chế.
Đang muốn thể hiện, chợt nghe người phía trước kêu lên: “Nương tử, đợi ta một chút, nàng sao đi nhanh vậy, đợi ta với, đừng để ta một mình.” Thanh âm lỗ mảng vang lên, vừa nghe liền biết đây là tay ăn chơi.
Sơn Thủy nhìn lại, thì một nam tử anh tuấn phi phàm ngả ngớn giữ chặt tay mỹ nam tuấn tú, mỹ nam kia liều mạng thoát khỏi hắn, nhưng làm sao vẫn không thoát được.
Trong lòng y liền tức giận, nhìn nhìn mỹ nam tử tuấn tú kia, mặt mũi tinh xảo làn da trắng nõn, mái tóc đen tuyền mượt mà buộc mặt xõa ngang thắt lưng, kì thật là nữ phẫn nam trang, nhất định là bị cậu ấm này nhìn ra, nên bị trêu chọc không thôi.
Nghĩ đến đây, tinh thần không khỏi run lên, nghĩ cuối cũng cơ hội mình đã đến, mắt lại thấy Phượng Cửu Thiên “Di” một tiếng, liền bước lên, y sợ cơ hội biểu hiện anh hùng mình bị đoạt đi, bởi vậy trong lòng liền khiếp đảm, tiến lên từng bước hét lớn: “Dừng tay, ban ngày ban mặt đùa giỡn dân nữ, nơi này là Lạc Phượng thành không phải là nơi những công tử phóng đãng như ngươi giương oai.”
Phượng Cửu Thiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ biểu ca này làm nhiều việc thật ngoài ý muốn, người như y còn có thể lo lắng chuyện bất an của thiên hạ.
Cho đến khi thấy ánh mắt sợ hãi của y, không khỏi âm thầm buồn cười, nghĩ thầm, thì ra là tìm cơ hội thể hiện anh hùng trước mặt mỹ nhân. Đáng tiếc a đáng tiếc, tính toán không tồi, nhưng sợ rằng kết quả không được như ý muốn.
Hắn cũng không phải là quân tử gì, lập tức khoanh tay chế giễu đứng xem kịch vui.
Hai vị nam tử phía trước nghe tiếng rống của Sơn Thủy đều quay đều lại, công tử phóng đãng kia vẫn biểu hiện thái độ bất cần đời, nhưng nam tử tuấn mỹ mặt đã đỏ như tôm luộc, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ tức giận, chính là nghĩ Quan Sơn Thủy cũng có ý tốt muốn giúp chính mình, nên cũng không tức giận trước mặt mọi người.
Sơn Thủy cũng không phải là người lanh lợi nhìn thấy như vậy mà vẫn lớn tiếng chỉ trích cậu ấm đó: “Ngươi..... ngươi không mau buông tay ra, xem bộ dáng của cô nương kia đi tức giận đến đỏ mặt, mau buông ra.”
Y vừa nói xong, Phượng Cửu Thiên đã nhịn không được cười đến đau cả thắt lưng.
Quả nhiên, ngay sau đó, vị “cô nương” kia cũng nhịn không được, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sơn Thủy, ngữ khí tận lực bình tĩnh: “Vị đại ca này, ngươi bênh vực lẽ phải, ta rất cảm kích, bất quá......”
Thanh âm của cậu chợt cao đến quãng tám: “Ngươi bênh vực kẻ yếu ta không có ý kiến, mà ngươi làm ơn nhìn rõ. Ta.......ta rõ ràng là một nam nhân, ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?”
Sơn Thủy trợn mắt há mồm, nhìn nam tử kia quả thật có bộ ngực bằng phải, lại nhìn lên gương mắt cậu ta, thế nhưng y vẫn chưa có thể tiếp thu nói: “Nam..... nam tử nào có thể xinh đẹp vậy, nữ nhân may ra còn có thể.......”
Trong lời của y có chút ngượng ngùng, nhanh chóng lại liếc nhìn bộ ngực của cậu ta, lại nhanh chóng cúi mi mắt xuống.
Nam tử kia quả thật tức muốn chết, biết Sơn Thủy muốn nói nữ nhân cũng có thể nhỏ như vậy. Cậu ta oán giận ngẩng đầu, chỉ hầu kết của mình nói: “Ngươi nhìn rõ ràng chưa? Thấy rõ không? Ngươi nghĩ có nữ nhân nào có cái này không?” Người sáng suốt đều có thể thấy được, tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được hầu kết.
Sơn Thủy thật sự bị đả kích, qua nửa ngày bỗng nhiên nhẹ giọng: “Này......cái này không thể giả?”
Một bên nói một bên rụt rè vươn tay muốn sờ thử, lại bỗng nhiên nghĩ đến nếu người này quả thật là nữ nhân phẫn nam trang, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng phải như vậy là hại người ta, bởi vậy nhanh chóng lùi lại, ha hả ngây ngô cười: “Yêm hiểu được hiểu được, đúng vậy, ngươi là nam tử.”
Nam tử kia có chút thông minh, chỉ nhìn thành thật của nam nhân liền biết y vẫn nghĩ mình là nữ phẫn nam trang, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ta thật xui muốn chết, ngươi đúng là cẩu đuôi, mẹ nó ta không tin không chứng minh được thân phận ta với ngươi.”
Cậu ta nói xong liền nắm tay Quan Sơn thủy đặt lên cổ mình: “Cứ sờ đi, nhìn xem có phải là giả không......”
Sơn Thủy thành thực nhìn, lần đầu gặp người hào phóng như vậy, nghĩ thầm, xem ra mình đã lầm rồi, nếu là nam nhân sờ một chút cũng không có hại gì.
Ai ngờ cách tay không còn cách hầu kết kia bao xa, bỗng nhiên bị một cây quạt chặn lại, sau đó thanh âm công tử phóng đãng kia lại vang lên: “Nếu ngươi dám sờ, ta lập tức khiến cánh tay của ngươi phải rơi xuống đất.”
Thanh âm kia như đến từ mười tám tầng địa ngục, nửa điểm cảm tình cũng không có, vừa nghe liền cảm thấy được như ở trong hầm băng.
Sơn Thủy sợ lập tức thu tay, bất quá cũng đã muộn, nam tử kia cười lạnh: “Tính ra ngươi cũng thu mau, cánh tay không cần rơi xuống đất, nhưng ngươi lại nắm tay hắn, ta quyết phải tính trên người ngươi.”
Nam tử tuấn mỹ kia lập tức kêu lên: “Vạn Nhân Sơn ngươi nói đạo lí cho ta được không? Là ta nắm tay y trước...... “
Không đợi nói xong, cây quạt của Vạn Nhân Sơn đã buông xuống, thanh âm cũng không có một chút cảm tình: “Này, ta mặc kệ, tóm lại ai dám đến gần ngươi đều phải trả giá, để cho ngươi hiểu đươc phải tuân theo chuẩn mực của người làm nương tử.”
Mắt thấy cây quạt sắp rơi vào cổ tay của Sơn Thủy, đương sự cùng Lâu Tam Phượng đều ngây người, trừ bỏ phát ra tiếng hoảng sợ cũng không có phản ứng nào khác. Chợt thấy có một cây quạt khác chặn lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười nói: “Sách sách, Vạn huynh ngươi vẫn bộ dáng này sao, một khi ai mà chạm vào tôn phu nhân liền lập tức nổi giận.”
Vạn Nhân Sơn thu quạt lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, rồi lại khôi phục bộ dáng lúc trước, ha hả cười nói: “Ta còn nghĩ ai có công lực lớn như vậy, thì ra là Phượng huynh a, sao vậy, không phải ngươi nói không muốn đến Lạc Phượng thành sao? Hôm nay sao lại ngoại lệ?”
Phượng Cửu Thiên từ trong đám người đi ra đối diện với Vạn Nhân Sơn, hai người đều có phong độ hơn người, đứng chung một chỗ thật sự thấy mỗi người một vẻ cực kì xuất sắc, bàng quang tất cả ánh mắt của mọi người.
Lâu Tam Phượng nhìn thấy Phượng Cửu Thiên ngay cả Vạn Nhân Sơn nổi danh là đại ma đầu cũng nhận thức được, hơn nữa lại có công phu cao thâm, không khỏi cảm thấy phi thường cao hứng, vội càng bước lên bên cạnh hắn, chính mình cũng cảm thấy được quang vinh.
Phượng Cửu Thiên với Vạn Nhân Sơn không phải là thân giao gì, chỉ là bởi vì Trầm Bách Xuyên nên hai ngươi có dịp gặp vài lần, hiện giờ họ chỉ có thể nói vài lời khách sáo. Liền chỉ Sơn Thủy nói “Người này cùng ta có quan hệ sâu xa, mong rằng Vạn huynh giơ cao đánh khẽ, muốn gì thì tiểu đệ sẽ bồi thường, như thế được không?”
Vạn Nhân Sơn nhìn thoáng qua Sơn Thủy, cũng cười ha ha nói: “Nếu không có Phượng huynh nói giúp, ta quyết sẽ không bỏ qua, quên đi, hôm nay coi như là chuyện ngoài ý muốn, ngày khác ta sẽ mời Phượng huynh một bữa cơm, xin cáo từ.” Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Phượng Cửu Thiên cũng vội vàng hành lễ, cười nói: “Không sao không sao, ngày khác thỉnh Vạn huynh đến dùng cơm, tốt xấu gì nơi này cũng coi như cơ nghiệp thứ hai của ta.”
Lời nói này muốn nói các loại sinh ý của Phượng Cửu Thiên đã chiếm một nửa của Lạc Phượng thành.
Nhưng lời nói rắn độc như vậy cũng hoàn toàn đúng.
Vạn Nhân Sơn cũng không từ chối, ha ha cười xoay đi tay không hề rời khỏi Lê Cận.
Phượng Cửu Thiên nghe gã cười ha hả bên tai của cậu ta: “A Cận a, bô dáng ngươi vừa rồi nói lời thô tục mắng người thật sự rất đáng yêu, ta chưa bao giờ thấy người có bộ dáng ngây thơ như vậy, ha ha ha, hôm nay thật sự đã thấy.......”
Còn chưa nói, Lê Cận đã hung hăng đưa chân lên đá gã, sinh khí gầm nhẹ: “Ngươi còn dám nói, đều do tên hỗn đản lưu manh như ngươi mang lại, ta hận không thể một cước đá chết ngươi.........”
Phượng Cửu Thiên nhịn không được bật cười, hắn đã sớm nghe Trầm Bách Xuyên nói họ là oan gia hoan hỉ, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp. Chợt thấy Sơn Thủy tiến đến bên người Lâu Tam Phượng, kéo góc áo nàng lắp bắp nói: “ Tam.....Tam muội, cái tên..... ..cái tên đáng sợ kia là ai?”
“Biểu muội....... nàng bị bệnh, nàng....... Nàng hôm nay không thể tới, ngươi........ Ngươi tốt nhất mau về đi.” Quan Sơn Thủy lớn tiếng nói, lông mày gắt gao nhướng lên, hai phiến môi đỏ mọng đô ra, tựa hồ dùng sức chứng minh điều mình nói là thật.
Không nói, thoạt nhìn tên thổ bao tử này quả thật có chỗ đáng yêu, các huynh đệ có thể thấy mấy điểm đáng yêu này của bọn họ, mới có thể bị mê hoặc. Phượng Cửu Thiên mỉm cười, cảm thế vị biểu ca này quả thật có chút đáng yêu, phong tình.
Hắn ép sát vào Quan Sơn Thủy: “Mặc kệ nàng là bệnh thật hay giả, ta đã quyết định ở chỗ này chờ......”
Một câu còn chưa nói xong, hắn đã kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng lui về sau vài bước, bất quá đã muộn, vừa rồi lúc đang nói chuyện đậu hủ cùng cá viên Quan Ải Thủy cầm trên tay đã “thất thủ” rơi trên trường bào của hắn, tạo ra một vệt dầu mỡ rõ ràng.
“Ngươi......” Phượng Cửu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, thật tính sai a, không nghĩ tới có ngày mình cũng gặp chuyện lật thuyền trên mương. Hắn hơi hơi nheo mắt, toàn thân thoát ra bá khí, bất quá người gây ra chuyện Quan Sơn Thủy lại không ý thức được, y còn co hứng còn kém hoa tay múa chân vui sướng mà thôi.
(*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữTQ, thuyềnđi trong mương chắc chắn không thểbịlật nhưng thếmàlại lật, hàm nghĩa chuyện không thểxảy ra lại xảy ra,ám chỉxui xẻo, xúi quẩy.]
“A, Phượng công tử, thực ngượng ngùng, ta không phải cố ý, ngươi xem quần áo của ngươi đã dơ như vậy, vừa lúc biểu muội ta cũng bị bệnh, không bằng hôm nay ngươi hãy trở về đi, ta sẽ trở về nói với biểu muội ngươi có đến nơi ước hẹn.....” Y lộ ra ý cười vui vẻ, bất quá chưa kịp cười xong, cổ áo đã nhanh chóng bị Phượng Cửu Thiên nắm chặt.
Cười cười băng lạnh làm cho người khác cảm thấy khiếp đảm, ngữ khí của Phượng Cửu Thiên bình tĩnh: “Tốt lắm, ngươi chắc hẳn rất đắc ý đi? Đem ta đuổi đi, ngươi ở đây có thể chờ Phượng tiểu thư để cùng nhau xem diễn, thật sự tính toán không tồi, đúng hay không?”
Ngữ khí bình tĩnh còn mang theo ý cười, nhưng lại làm sắc mặt Quan Sơn Thủy tái nhợt, không thể di chuyển được nhưng lại thầm nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình khỏi nam nhân đáng sợ trước mắt.
“Yêm...... không....... không có.” Y giãy dụa kêu lên, lại bị Phượng Cửu Thiên đánh gảy: “Không có gì? Ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì sao? Ngươi có phải thích biểu muội của mình? Cho nên ngươi không muốn ta xen chân vào cướp đi thiên tiên biểu muội của ngươi đúng không?”
Hắn buông tay, Quan Sơn Thủy lập tức sợ hãi chạy đi, nhưng y lại không có công phu, trong nháy mắt liền bị Phượng Cửu Thiên đuổi theo.
“Ta nói cho ngươi biết, ta không thật tâm với Phượng tiểu thư, người như ta sao có thể đi thú một tiểu thư đài các được nuông chiều chứ?”
Phượng Cửu Thiên phát ra nụ cười ác ma: “Chúng ta bất quá chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi, cho nên trong thời gian này, ngươi hãy ngoan ngoãn tránh sang một bên, chờ ta ngoạn đủ, rời đi Lạc Phượng thành, ngươi có thể thừa dịp biểu muội ngươi thương tâm mà an ủi nàng, có lẽ lúc đó ngươi sẽ có được tâm của mỹ nhân, đương nhiên, ngươi cũng phải làm biểu muôi ngươi coi trọng mình mới được a.”
Lời nói ác độc, lại tựa như chỉ là bàn chuyện bình thường, Quan Sơn Thủy không dám tin nhìn nam nhân xuất sắc chói mắt trước mặt, không thể tin lời đó nói ra từ cái miệng xinh đẹp kia.
Y tiến lên từng bước, hung tợn nhìn Phượng Cửu Thiên: “Ngươi.....Ngươi..... Phượng Cửu Thiên, yêm ban đầu nghĩ ngươi chính là một ác lang, hiện tại yêm đã biết, ngươi chính là một độc xà, thiên hạ độc nhất chính là độc xà.”
“Ngô, ác lang vẫn tốt hơn, độc xà chỉ dành để hình dung nữ nhân, nhà các ngươi không phải cũng có sao? Nói đến Lâu gia, nhất định Nhị thẩm của ngươi cũng chính là người như thế.” Ha hả, thật sự rất khoái trá, nhìn thổ bao tử khiếp sợ như vậy phẫn nộ của hắn hoàn toàn biết mất, thật là thập phần thoải mái.
“Chủ tử, nhìn dáng vẻ của y, hẳn là có khả năng đang sợ ngài, vì biểu muội của mình, nam nhân này nhất định sẽ trả giá.”
A Xá đằng sau ha hả cười, thấy ánh mắt của Quang Sơn Thủy như chó săn nhìn chủ nhân, ánh mắt bình thường nhìn không ra thần thái gì lúc này đã muốn đỏ bừng.
Trong chớp mắt Phượng Cửu Thiên vung quạt lên: Ân, có lẽ làm cho nam nhân này phẫn nộ cực độ như lúc này cũng là chủ ý tốt.
Nghĩ thế liền làm, hắn di chuyển nhẹ nhàng như nước đến bên Quan Sơn Thủy: “Nga, biểu ca đáng thương, ngươi nhất định đang nghĩ cách nào để cứu biểu muội của ngươi, làm sao để cứu vớt tiểu mỹ nhân trách khỏi người thủ đoạn độc ác như ta phải không? Bất quá ngươi có biện pháp sao? Tiền tài không có, như vậy làm sao có thể đấu lại người từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng như ta?” Ha ha ha, sự tình thật sự ngày càng thú vị.
“Hừ, có tiền thì giỏi lắm sao?” Quan Sơn Thủy phẫn nộ gầm nhẹ: “Yêm cùng biểu muội là thanh mai trúc mã, yêm không tin yêm trước mắt nàng kém hơn người vừa mới nhận thức không đến ba ngày như ngươi! Khốn khiếp, yêm trở về nói cho nàng biết ngươi có bao nhiêu độc ác.”
“Sách sách, biểu ca ngươi thật không hiểu nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không thấy biểu hiện của biểu muội ngươi đối với ta ngày hôm qua sao? Nàng hoàn toàn đã rơi vào võng tình của ta, ngươi cho rằng nàng sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?”
Vẻ mặt Phượng Cửu Thiên tiếc hận lắc đầu: Thổ bao tử chính là thổ bao tử, thật là ngu ngốc.”
“Ngươi.....” Quan Sơn Thủy nghẹn lời, không thể không thừa nhận lời của Phượng Cửu Thiên nói là sự thật.
Nhìn thấy nam nhân kia từng bước tiến đến, nói nhỏ bên tai y: “Nghĩ muốn cứu biểu muội ngươi phải không? Ta dạy ngươi một biện pháp, rất đơn giản, kì thật từ đầu ta đều đã thích ngươi cùng biểu muội ngươi, nếu lựa chon một trong hai, ta tình nguyện chọn ngươi, bộ dạng biểu ca như vậy, chỉ cần ngủ với ta vài buổi, ta nhất định sẽ quên Tam Phượng, ngươi cũng có thể cứu biểu muội xinh đẹp của mình từ ma chưởng của ta.”
Không ngoài sở liệu của Phượng Cửu Thiên, sắc mặt của Quan Sơn Thủy nhanh chóng trắng bệch, y sợ đến mức lui về sau, trên lưng tựa như bị mấy trăm cân tảng đá đè lên không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......” Y không biết mình đang hoảng sợ hay tức giận, một câu cũng không nói nên lời.
“Ta làm sao? Ngươi đáp ứng? Ta đây muốn thu trước tiền đặt cọc.”
Phượng Cửu Thiên nhìn gương mặt kinh sợ trước mắt, cuồng nộ trong ánh mắt liền biến đi sạch sẽ, hắn cười ha ha, tay trái ôm chặt vòng eo của Quan Sơn Thủy, không nghĩ đến đối phương lại ra sức giãy dụa, dùng lực cánh tay cố định đối phương, bởi vì tác dụng của quán tính, Quan Sơn Thủy liền rơi vào cái ôm ấp của Phượng Cửu Thiên, đôi môi cũng vừa lúc chạm vào đôi môi của Phượng Cửu Thiên.
“A a a a......” Quan Sơn Thủy phát ra tiếng kêu to khủng bố, xoay người bỏ chạy, ngay cả khi làm ngã xe hoa quả của người bán hàng rong cũng không quan tâm.
Phượng Cửu Thiên buông tay: “Sách sách, ta thật sự không phải cố ý, rõ ràng là tại ngươi giãy dụa.” Hắn phủi phủi đôi môi mình, ân, xúc cảm vừa rồi không tệ, hơi lạnh nhưng lại mang theo hương mùa xuân thơm ngát, hơn nữa lại bóng loáng, không có mùi vị của son phấn.
“Gia, diễn thật đặc sắc, cái tên thổ bao tử kia chạy trối chết.” A Xá dựng thẳng ngón tay cái lên: “Gia chính là gia, tiểu nhân hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt. Chỉ trong nháy mắt làm cho tên thổ bao tử đang phẫn nộ biến thành kinh sợ.”
“Gặp may mà thôi.” Phượng Cửu Thiên nhàm chán vẫy vẫy tay, liền nghe tiếng gọi quen thuộc.
“Di, Phượng công tử ngươi đã đến khi nào? Có phải hay không chờ đã lâu?” Tiếng nói vang lên, liền thấy Lâu Tam Phượng ăn mặc gọn gàng phong thái oai hùng hiên ngang xuất hiện trước mặt ba người.
“Không có a, tuy ta đến sớm, bất quá có gặp biểu ca, cho nên cũng không thể nói thời gian qua chậm.”
Phượng Cửu Thiên hì hì cười, chỉ vào trường bào dính dầu mỡ của mình: “Nàng xem, biểu ca sợ ta quá anh tuấn mê hoặc người khác, tặng riêng cho ta ấn kí mỡ lợn, nàng thấy không? Nhìn sơ qua thực không bình thường phải không?”
“A, có chuyện này sao?” Lâu Tam Phượng kêu lên sợ hãi.
Phượng Cửu Thiên lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu Tam Phượng, biểu ca chính là thích nàng, hiện giờ lại bị ta tung đao đoạt tình, y đương nhiên muốn đem nàng đoạt lại, chúng ta đều là nam nhân, ta có thể giải quyết được, ai, hy vọng biểu ca hiểu được tấm lòng của ta, y đối với ta không có ý tốt, ta chính là sợ y đến trước mặt nàng nói bậy, ta đây thật thảm.”
Gia ngươi thật ngoan độc. Trong lòng A Xá đã muốn dựng thẳng ngón tay cái, Phượng Cửu Thiên quả thật là ác nhân đến trước mặt nữ nhân này cáo trạng trước, không cần nghĩ cũng biết, biểu ca này từ nay trở đi sẽ đánh mất danh dự trước mặt tam tiểu thư.
Quả nhiên, sau khi Lâu Tam Phượng sửng sốt vài giây, liền thở phì phì nói: “Không nghĩ đến biểu ca lại nghĩ như vậy, không được, tối nay ta phải trở về phải nói rõ ràng với y, ta đối với y chỉ có cảm tình huynh muội, căn bản không hề có tình yêu nam nữ.....”