Bức Nam Vi Thê

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


“Thiết, vừa ngốc vừa xuẩn, vừa thấy là biết bức tranh do ngươi vẽ.” Dì Uyển Bình không chút khách khí, dùng ngôn từ sắc bén mà phê bình, nhất thời làm Lâu Tam Phượng cười ra tiếng.



“Sao vậy......  Sao lại như vậy a, bức tranh gà trống của hắn thì là thần kê, con rết của yêm lại là vừa ngốc vừa xuẩn.” Quan Sơn Thủy căm giận lẩm bẩm. Ngay sau đó, con rết trong tay bị Phượng Cửu Thiên đoạt.



Phượng Cửu Thiên nhìn hai con mắt to tròn cùng với cái miệng nhỏ nhắn như muốn dính sát vào nhau của con rết, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Tuy con rết này không uy vũ như gà trống, nhưng thật đáng yêu, nhất là ánh mắt của nó, làm cho người ta xúc động muốn thu làm sủng vật mà dưỡng.”



Hắn mỉm cười nhìn Quan Sơn Thủy, cuối cùng làm y sợ đến mức nhớ lại bản chất người trước mặt mình là độc xà. Thế là không quan tâm đến đại ngô công nữa, liền chạy đến ngồi vào ghế cách xa nhất trong phòng.



“Ân, ta trở về thay quần áo, chờ một chút chúng ta cùng đi thả diều, Nhị thẩm dì Uyển Bình hai người lại đây một chút.” Lâu Tam Phượng xấu hổ rời đi, túm hai nữ nhân kia để giúp nàng chọn một bộ quần áo xinh đẹp.



Phòng khách nhất thời chỉ còn Phượng Cửu Thiên cùng Quan Sơn Thủy. Độc xà liền lộ rõ bản chất, đê tiện dùng khinh công tuyệt đỉnh nháy mắt đến bên người Quan Sơn Thủy, đem gà trống trên tay mình áp lên con rết kia kia, ha hả cười nói: “Ngươi xem, chúng nó ở một chỗ thực xứng đôi phải không? Nếu bay lên bầu trời, khẳng định đùa thật vui vẻ.”



“Vui vẻ cái rắm, cuối cùng cũng đâu thoát được vận mệnh bị ăn đâu?” Quan Sơn Thủy buồn rầu ảm đạm nói, liều mạng cứu con rết nhà mình khỏi móng vuốt của gà trống.



“Ăn” từ này làm cho tâm của Phượng Cửu Thiên nhộn nhạo, ánh mắt không chuyển nhìn gương mặt bình thường của Quan Sơn Thủy: “Nga, cũng không nhất định, có lẽ..... Có lẽ trời sinh gà trống kia thích con rết, cho nên nhịn không được muốn trêu chọc nó mà thôi, đến nỗi ăn luôn, dù sao đó cũng là quy luật của tự nhiên.”



Nói như vậy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh hắn áp Quan Sơn Thủy trên giường ăn đến mạt tịnh, bất tri bất giác nước miếng chảy ra.



Quan Sơn Thủy sợ tới mức run như cầy sấy, chợt nghe thanh âm biểu muội ở cửa sau vang lên, y tựa như gặp được cứu tinh muốn chạy tới, lại bị Phượng Cửu Thiên đột ngột giữ lại.



Hắn âm ngoan nói: “Chờ một chút đi ra ngoài chới với ta cùng Tam Phượng, không cho nói không đi.” Hắn một lần nữa đem gà trống đặt lên thân con rết, làm cho Quan Sơn Thủy không rét mà run: “Nếu ngươi dám giả bệnh hoặc là nói có việc bận gì đó, tìm cớ không đi, hừ hừ, ta lập tức đem con rết này một cái xé nát, yên tâm, ta tuyệt đối nói được làm được, hiểu chưa?”



Trời ngươi muốn diệt ta sao? Quan Sơn Thủy hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hớn hở của của Phượng Cửu Thiên lướt qua mình: Ô ô ô, thật không còn cách nào khác, trong lòng mình nghĩ gì độc xà kia đều biết hết tất cả, ô ô ô, lão thiên gia a, người không muốn chừa cho con con đường sống đúng không?



“Rất được a.” Phượng Cửu Thiên đối với Lâu Tam Phượng ca ngợi, ánh mắt lại nhìn Quan Sơn Thủy: “Chúng ta cùng nhau đi thả diều, còn biểu ca, rất khó có dịp ba người chúng ta cùng một chỗ, Tam Phượng nàng nói đúng không?”



“Đúng vậy đúng vậy.” Dì Uyển Bình so với Phượng Cửu Thiên còn vội vàng hơn: “Các người mang y đi đi, Cửu Thiên a, đứa nhỏ này từ nhỏ chỉ biết tính toán sổ sách, còn những phương diện khác thì ngốc muốn chết, coi như ngươi nể mặt người dì này đi, tốt xấu gì cũng nên dẫn đi học hỏi.” Dì Uyển Bình vừa nói, vừa không ngừng đẩy đứa con đang lui về sau của mình.



Nương, người có biết mình đang đem hài tử đưa vào hố lửa a. Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, vừa muốn quay đầu lại, đã thấy mẫu thân “phanh” một tiếng đóng cửa sau lại. Bên kia Lâu Tam Phượng cùng Phượng Cửu Thiên mỗi người nắm chặt một cánh tay của y, không nhiều lời lôi y đi.



Đi vào hậu viện, nơi đó là một hoa viên lớn, bồn hoa nở đủ các loại hoa xinh tươi, xuân phong phơ phất đưa tới mùi hoa thoang thoảng, làm cho người khác bất tri bất giác trầm mê vào nó.



Phượng Cửu Thiên nhìn cuộn chỉ trên cánh diều, trong lòng cân nhắc cái này phải chơi làm sao.



Hắn từ nhỏ đã luyện võ học văn, đối với đồ chơi của những hài tử bình thường đều không thèm để ý, tuy rằng vào ba tháng xuân luôn thấy hình dáng những hài tử thả diều trên đồng ruộng, nhưng căn bản không biết phải làm thế nào để vật này bay lên.



Dưới sự giúp đỡ của Quan Sơn Thủy Lâu, Tam Phượng đã đem cánh diều bay lên giữa không trung, nhìn lại, Phượng Cửu Thiên vẫn đứng yên, nàng liền khanh khách nói: “Cửu Thiên, khẳng định là huynh không biết thả diều đi? Để biểu ca giúp huynh, y chính là cao thủ đó.”



“Biểu ca, làm phiền ngươi.” Phượng Cửu Thiên hướng Quan Sơn Thủy mỉm cười.



Quan Sơn Thủy không muốn đến giúp hắn, nhưng lại thấy hắn tươi cười, suy nghĩ, cho rằng không muốn vì cái không đáng như thế này mà bị mất mạng, bởi vậy liền không cam lòng mà đi lại, một bên lẩm bẩm nói: “Thật là, ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Cũng chỉ là thả diều.” Y thả một đoạn dây: “Được rồi, bắt đầu chạy, yêm ở phía sau giúp con diều của ngươi bay lên.”



Phượng Cửu Thiên thực thông minh, rất nhanh liền nắm bắt được bí quyết thả diều, gà trống đỏ thẫm nháy mắt bay lên bầu trời. Tiếp theo con rết của Quan Sơn Thủy cũng bay lên cao.



Phượng Cửu Thiên đứng bên người Quan Sơn Thủy, nhìn y vui vẻ tươi cười, trong lòng không hiểu vì sao cũng cảm thấy khoái hoạt, hắn có chút cảm khái nói: “Ngươi biết không biểu ca, ta chưa từng thả diều trước đây, trước đây ta chỉ biết đọc sách tập võ, căn bản không nghĩ tới vui chơi, cũng không có thời gian vui đùa, bởi vì một khi ngươi nhàn hạ, sẽ bị người khác qua mặt, ta là người không muốn chịu thua bất kì người nào, ha hả, hiện tại ngẫm lại, thời thơ ấu chỉ trừ mấy việc đó, cũng không có gì để đáng nhớ lại.”
Phượng Cửu Thiên tà mị cười: “Tam Phượng là nữ nhi tốt, cho nên ta không muốn để nàng tiếp tiếp tục hãm sâu, nàng đem ta lãng quên sau đầu, ta quả thực cầu còn không được, bởi vì mấy ngày nay, lòng ta chỉ tâm niệm niệm vướng bận một người, chỉ có biểu ca ngươi a.”



Quan Sơn Thủy nhịn không được run run, y cảm thấy mình như một con ếch bị độc xà nhìn thẳng, ngay cả tóc gáy sau lưng đều dựng đứng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Phượng Cửu Thiên: “Ngươi....  ngươi điên rồi, yêm không muốn cùng một chỗ với kẻ điên như ngươi.” Y nói xong liền tông cửa chạy ra, ngoài ý muốn, Phượng Cửu Thiên cũng không giữ y lại.



Bất quá y rất nhanh biết vì cái gì, bởi vì vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy A Đắc vẻ mặt không có nửa biểu tình, gã một câu cũng không nói, chỉ đem chính mình ngăn lại, hơn nữa lại bức y vào chỗ tối, rồi độc xà kia lại đi tới, y chỉ thấy Phượng Cửu Thiên bắn vài ngòn tay, y không hiểu sao lại không động đậy được, lại lấy một tư thế hết sức thẹn thùng bị độc xà ôm vào lòng, liền bế y đến một nơi y không rõ.



Quan Sơn Thủy sợ đến mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, tất cả thanh âm đều chỉ có thể gào thét trong bụng, lại không thể phát ra yết hầu. Y nhìn độc xà, ngoài ý muốn phát hiện trong mắt độc xà như có ngọn lửa thiêu đốt ngày càng lớn, thoạt nhìn giống như hai ngọn lửa màu xanh nhảy múa, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ lúc này mình không thể tránh khỏi độc thủ sao?



Phượng Cửu Thiên ôm y đến phòng ngủ thanh lịch tinh xảo, thoạt nhìn như Chu Đại Tiểu vì hắn mà chuẩn bị. Quan Sơn Thủy thật ngứa răng, thật muốn đem tám đời tổ tông của Chu Đại tiểu ra hỏi thăm, gã cấp phòng này cho độc xà này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ chuẩn bị cho hắn gian dâm với nữ nhi nhà lành sao? Không, không đúng, chính mình đâu phải nữ nhi nhà lành, vì cái gì lại bị đưa đến nơi này....... A........



Ở trong lòng kêu lên tiếng sợ hãi, bởi vì chính mình theo đường cong rơi xuống giường, thân thể liền nằm trên giường mềm mại, không có đau đớn gì, nhưng cảm giác khủng hoảng cùng khuất nhục càng thêm mãnh liệt. Quan Sơn Thủy ngẩng đầu tức giận nhìn hành vi thô bạo của Phượng Cửu Thiên, lại vô cùng kinh hoàng phát hiện Phượng Cửu Thiên đã muốn trần truồng lõa thể.



Xong rồi xong rồi, lần này chết thật rồi, tự mình lấy thân uy xà. Quan Sơn Thủy tuyệt vọng nghĩ, rồi lại nhìn động tác ôn nhu buông màn ngân hoa màu tím xuống của Phượng Cửu Thiên, tầng sa trướng mỏng manh kì thật không thể ngăn cách cảnh vật bên ngoài, nhưng lại ngăn cách hy vọng của Quan Sơn Thủy.



“Biểu ca, không, không đúng, hẳn phải gọi là Quan Thủy.” Phượng Cửu Thiên cúi người đem cả thân người đè lên người Quan Sơn Thủy, ôn nhu nỉ non bên tai y: “Sau này ta gọi như thế được không? Ân, ngươi không đồng ý cũng không được, ta đã quyết định như vậy rồi.”



Quan Sơn Thủy nghĩ thầm, không phải đồng ý hay không đều vô nghĩa sao? Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta làm gì chứ? Y liều mạng muốn tránh, Phượng Cửu Thiên thở ra nhiệt khí là cho lỗ tai y ngứa đồng thời trong lòng liền hốt hoảng.



“Đêm nay không giống như ngày đó, ta đồ vật gì đều đã chuẩn bị tốt, cho nên sẽ không đau.” Phượng Cửu Thiên ôn nhu cởi quần áo của Quan Sơn Thủy: “Ngay từ đầu ta còn sợ ngươi không đến, ta nghĩ nếu ngươi không đến, chính trời quyết định chúng ta vô duyên, ta liền buông tha cho ngươi mà quay về Phượng Minh sơn, bất quá hoàn hảo, ngươi đã đến rồi, thì ra những ngày tăm tối đã qua, Nguyệt lão đã nối dây tơ hồng của chúng ta một chỗ.”



Quan Sơn Thủy muốn khóc, y oán hận trong lòng đem Lôi Vũ ra mắng, tên hỗn đản, nếu không phải tại tên đó, độc xà này đã ngoan ngoãn quay về núi gì đó, kết quả.....  Nước mắt tràn đầy hốc mắt, rất muốn hỏi Phượng Cửu Thiên, nếu chính mình hiện tại muốn về hắn có thể hay không buông tha.



Bất quá điều này đương nhiên không có khả năng, y ngay cả á huyệt cũng bị điểm, nói không nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo xủa mình bị độc xà linh hoạt lột xuống, y nghĩ đem Phượng Cửu Thiên hình dung thành độc xà là sai lầm rồi, y nghĩ Phượng Cửu Thiên phải là rắn chín đầu mới đúng, mỗi ngón tay của hắn đều là độc xà.



Phượng Cửu Thiên đâu biết thổ bao tử ra vẻ thành thật này đang thầm oán mình? Hắn vẫn cởi quần áo đối phương, một bên lại nói nhỏ bên lỗ tai: “Ta nghe nói mấy tháng qua, Lâu bá phụ cũng không còn cấm quản ngươi như trước kia, chỉ cần ngươi cùng với những người đàng hoàng ở cùng nhau, cho dù một đêm ở ngoài đàm sinh ý, ông cũng ngầm đồng, ta nghĩ tới bây giờ, ngươi cũng không kết bạn với những người không tốt đi?”



Hắn nói tới đây, động tác cởi quần áo cũng bỗng nhiên dừng lại, vói tay vào quần trong của Quan Sơn Thủy, liền ngắt một cái lên hạ bộ của y, thấy biểu tình đau đớn của đối phương, liền dùng ngữ khí mười phần uy hiếp hỏi: “Ngươi có hay không kết bạn với mấy tên gia khỏa hạ lưu, có bước vào kĩ viện hay chưa?”



Quan Sơn Thủy vội vàng lắc đầu, ô ô ô, tên hỗn đản thật ngắt mình sao a? Y còn muốn dựa vào cái này thú lão bà cùng tạo đứa nhỏ a. Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, hắn rõ ràng đang làm càn trên người mình, vậy còn mặt mũi hỏi y có kết bằng hữu với lưu manh không, phi, hắn rõ ràng mới là tên hỗn đản lưu manh.



“Ân, nói miệng không bằng chứng, chờ một chút ta phải kiểm tra.” Biểu tình Phượng Cửu Thiên ngày càng dữ tợn: “Nếu bị ta kiểm tra được ngươi có làm việc xấu, Sơn Thủy ngươi nhất định phải chết.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi hỏi ta như thế nào trừng phạt ngươi? Ân, như vậy đi, nếu kiểm tra được ngươi bị phá thân đồng tử, liền tiễn vận căn của ngươi, làm cho cho sau này không bao giờ...... gây rắc rối nữa, được không?”



Ô ô ô, không cần a..... Trong lòng Quan Sơn Thủy kêu to, độc xà này dạo một vòng trở về, sao lại có thể thành hung ác biến thái như vậy? Y không cần cùng hắn một chỗ, ai tới cứu y a?



Nhưng tiếng kêu cứu trong lòng y không ai nghe được, quần áo trong nháy mắt bị lột xuống, hiện tại hai người trần truồng cùng một chỗ, không mảnh vải che thân. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau,  y cảm thấy được cơ thể Phượng Cửu Thiên mềm dẻo nhưng lại khỏe mạnh.



Kì thât chính mình thực xấu, nhất là thân hình, gầy đến căn bản không có tí thịt, Phượng Cửu Thiên thì da thịt đầy đặn, cơ bụng sáu múi ẩn ẩn hiện hiện trên thân thể tuyệt mỹ, quả thật cách một trời một vật a. Quan Sơn Thủy hy vọng Phượng Cửu Thiên thấy mình xấy xí, buông tha dục niệm bất khả tư nghị này.



Phượng Cửu Thiên bắt đầu gặm cổ y, tiếp theo lại ngực, rồi đến hai nụ hoa màu tím trên ngực, hắn gặm như đó là mỹ vị, Quan Sơn Thủy liều mạng xoay xương sườn của mình, làm cho hắn thấy thân hình gầy đến đáng thương của y, phát ra từ bi mà buông tha, đáng tiếc một chút tác dụng cũng không có.



Phượng Cửu Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: “Sơn Thủy, tư thế xoay người của ngươi thật lợi hại, là bởi đối với ta động tình.... sao?” Nhìn gương mặt mặt không xuất chúng của y, rồi lại lẩm bẩm: “Kì thật ngươi thật sự không hấp dẫn a, ánh mắt không đủ lớn, mũi không đủ thẳng, môi không đủ mỏng, nhan sắc cũng không mê người......” Hắn vừa nói vừa lấy tay vẽ lên ngũ quan của Quan Sơn Thủy.



Quan Sơn Thủy trong lòng liều mạng gật đầu phụ họa: đúng vậy đúng vậy, ta đâu chỉ không hấp dẫn, quả thật chính là khó coi tới cực điểm ngươi.... Ngươi nhìn kĩ nữa đi, ánh mắt không những to, mà mắt ta còn có chút như tam giác, mũi không ngững không thẳng mà còn tẹt, môi chẳng những không đủ mỏng mà còn rất dày, da của ta không những không hồng mà còn khô ráp.... Y hận không thể lớn tiếng nói ra, để cho Phượng Cửu Thiên biết.