Bức Nam Vi Thê
Chương 7 :
Ngày đăng: 17:58 19/04/20
“Bất quá......Vì cái gì mà ta đối với gương mặt bình thường này nổi lên tính khí?” Phượng Cửu Thiên vừa nói, liền đem Quan Sơn Thủy tử thiên đường đánh xuống địa ngục, lại hung hăng chà đạp môi y, ngữ khí lại đột nhiên hung ác, hai tay cũng dùng sức, tách hai chân y ra, nơi tư mật không bao giờ lộ ra trước mặt người khác liền bại lộ.
Lão thiên gia, cho ta chết đi. Trong lòng Quan Sơn Thủy kêu rên, y lớn tới dường này, thế nhưng.....Thế nhưng lại đem nơi đó lộ ra cho người ta xem, nhưng mà làm y cảm thấy thẹn chính là động tác kế tiếp của Phượng Cửu Thiên.
Hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mầm rễ hồng nhạt nằm trong bụi cỏ, lại cẩn thận nhìn, rồi mới vừa lòng nhẹ nhàng búng một cái, một cổ điện lưu từ nơi đó chạy đi khắp tứ chi của Quan Sơn Thủy, làm chi y kìm lòng không được run run, y có chút hoảng, không biết loại cảm giác này là gì..... Cái gì...... Loại cảm giác này dường như làm y có chút thoải mái?
“Tốt lắm a, xem ra ngươi không cùng nam nữ khác lêu lổng.” Phượng Cửu Thiên nhẹ nhàng liếm một chút lên mầm xanh nhỏ nhắn, hương vị xạ hương tự nhiên của xử nam làm kích thích dục vọng của hắn, đem thuốc bôi trơn xoa lên tay tiến vào dũng đạo của y, hắn mềm nhẹ dùng kĩ xảo mở rộng.
Quan Sơn Thủy liều mạng giãy dụa, có lẽ chuyện sắp đến kích thích y, cũng có lẽ Phượng Cửu Thiên cũng đã giải thông huyệt cho y, tóm lại không hiểu vì sao tay chân lại có thể hoạt động, liền bắt đầu tránh né.
Bất quá hết thảy đã muộn, Phượng Cửu Thiên hung hăng ôm thân hình gầy yếu của y, hắn ghé sát vào lỗ tai y như hạ bùa chú lại một lần nữa nói: “Nhớ rõ, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta, là thổ bao tử thuộc về ta.... “ Thanh âm cuối cùng vừa chấm dứt, hung khí cực đại nóng bỏng của hắn liền tiến vào nơi chưa bao giờ tiếp nhận ngoại vật.
“A..... “ Hét thảm lên một tiếng, nhưng chỉ vang lên trong nháy mắt, lập tức bị đôi môi chặn lại thanh âm phát ra từ cổ họng.
Ánh trăng phía tây dời đi không khí hoàn toàn yên lặng, nụ hoa thưa thớt cùng với hàng cây se lạnh nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm “vi vu” nho nhỏ.
Một đạo thân ảnh trong biệt viện Chu Đại Tiểu dò xét, phát hiện trong viện im ắng, cửa không có gì mai phục, thế là khởi động thắt lưng, duyên dáng rời đi, qua một hồi lâu, thân ảnh gầy yếu liền biến mất giữa trời tối.
Ánh trăng cuối cùng cũng biến mất thay vào đó là ánh mặt trời ban ngày. Sáng sớm người hầu ở biệt viện Chu gia liền vì khách quý mà chuẩn bị bữa sáng.
Nhưng lúc này, tại phòng nghỉ của khách quý, sinh mệnh của ấm trà tinh xảo đã ra đi, khách nhân nổi giận “choang” một tiếng, ấm trà đáng thương đã tan xương nát thịt.
“Quan Sơn Thủy, ngươi giỏi lắm, đêm qua đã nói ngươi là người của ta, sáng hôm nay dám trốn ta bỏ đi vô tung vô ảnh, người chờ đó, ta xem ngươi có thể trốn tới đâu, hòa thượng chạy trốn, miếu cũng có thể dời sao? Ta không tin, Thẩm Thiên Lí, Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương đều có thể ôm mỹ nhân trở về, không đúng, ôm thổ bao tử trở về, chẳng lẽ ông trời để Phượng Cửu Thiên ta cô đơn sao? Được, ta xem ngươi lợi hại, hay ta lợi hại, không phải chỉ bức một nam nhân làm áp trại phu nhân thôi sao? Có gì mà khó khăn? Mật Tông ta có thể diệt dễ dàng, chỉ là hàng phục một thổ bao tử thôi có gì mà khó khăn.”
Từ nổi giận cuối cùng trở thành lời thề son sắt, những ngày gian khổ của Phượng Cửu Thiên bức nam làm vợ, chỉ mới bắt đầu những bước đầu tiên.
Quan Sơn Thủy trốn về nhà ngày hôm sau liền sinh bệnh, đây chính là lần đầu của y, cái địa phương kia tự nhiên không chịu nổi hung khí thô to của Phượng Cửu Thiên, cho dù có chuẩn bị bôi trơn chu toàn, nơi đó cũng bị nứt ra. Hơn nữa chưa đến bình minh y đã bỏ chạy, tuy rằng trời đã vào lập xuân, nhưng thời tuyết chưa hoàn toàn chuyển ấm, hơn nữa trời tối gió trời có chút se lạnh xuân hàn, bởi vậy trong ngoài đều bị tổn thương, về nhà liền ngã bệnh.
Lâu lão gia là người thập phần quan tâm đến ngoại sanh của mình, vội vàng thỉnh danh y đến xem bệnh, nhưng Quan Sơn Thủy nào dám đem vết thương nơi hậu đình cho thầy thuốc xem, bởi vì thế chỉ có thể chuẩn bị phong hàn bình thương, địa phương bị thương kia đâu phải chỉ cần bắt mạch là biết được, bởi vậy thầy thuốc liền viết đơn thuốc, dặn y chỉ nên ăn những thức an nhẹ liền rời đi.
Trong phòng mấy đem liền, hậu đình đau đớn cũng không hết, nhưng lúc này bệnh cũ lại kéo đến.
Quan Sơn Thủy có bệnh nhiệt, mỗi lần phát bệnh trong người nóng ran, nóng đến không thể nào thở được, vô cùng khó chịu, không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, qua hai ba ngày sau, cũng không tốt hơn, hỏi nhiều thầy thuốc, không ai biết mắc bệnh gì, cũng may hằng năm căn bệnh này chỉ tới hai ba lần mà thôi, sau đó cũng không có chuyện xảy ra, bởi vậy dần dần Quan Sơn Thủy không để ý chuyện đó trong lòng.
Cứ như vậy, cảm mạo không hết, lại thêm căn bệnh mới, cho nên cảm mạo ngày càng nặng. Quan Sơn Thủy mỗi ngày đều mắng Phượng Cửu Thiên, sau đó lại ai thán mình yếu đuối, chẳng những bị độc xà cắn một ngụm, ngay cả bệnh cũ cũng mò tới cửa.
Nhưng y không biết chính là, một ngày sấm giữa trời quang. Thời điểm y đang trằn trọc trên giường trong đầu tưởng tượng đem Phượng Cửu Thiên xé thành tám mảnh mới có thể giảm bới thống khổ, người khởi xướng ──Phượng Cửu Thiên nay lại nghênh ngang bước tới cửa.
Thời điểm Phượng Cửu Thiên tới cửa, cũng đã cách một ngày một đêm, nói cách khác, chính là sáng sớm ngày thứ ba, gia khỏa này liền chạy tới đây. Hỏi ngày kia hắn làm gì, kia còn phải hỏi sao? Người cẩn thận giống như Phượng Cửu Thiên, đương nhiên tranh thủ lấy tình cảm tốt của Lâu Trung Phàm.
Hắn cũng như lần trước lấy cớ hợp tác, một hơi kí với Lâu lão gia mấy cái hiệp nghị, hơn nữa còn tỏ vẻ, lúc trước cùng Lâu Tam Phượng bất quá chỉ là nhất thời xúc động, ý loạn tình mê mà thôi, hiện giờ nếu Lâu tam tiểu thư đã có người trong lòng, hắn quyết không tung đao đoạt ái lần nữa, bất quá sau này, mọi người đều là bằng hữu.
Lâu Trung Phàm kì thật sớm đã hiểu được, người giống như Phượng Cửu Thiên sao có thể cùng một chỗ với nữ nhi nhà mình, chỉ cần hắn không làm ra chuyện tình gì, chính mình cũng không tất yếu phải trừng mắt lãnh đạm, huống chi người ta cũng chưa nói cùng nữ nhi mình kết giao, bất quá chỉ là bằng hữu mà thôi.
Cho nên mọi chuyện cũng không có chuyện gì, cũng không giận dữ, nhiệt tình kí hiệp ước, tự nhiên là phải khách khí, nói vài câu sau đó liền mời người ta tới nhà, ông thật không ngờ Phương Cửu Thiên thế nhưng lại vô cùng cao hứng mà đáp ứng, hơn nữa hôm sau liền tới cửa.
Thời điểm Phượng Cửu Thiên đến, Lâu Trung Phàm còn chưa rời cửa. Nhìn thấy hắn liền sửng sốt, Nhị thẩm cùng dì Uyển Bình cũng ngây người, sau đó cũng nhiệt tình chu đáo hoan nghênh, dù sao vòng tay cùng vòng cổ kia cũng không phải là phàm vật, đó cũng chính là trang sức quý giá nhất trong hộp trang sức của họ.
Quan Sơn Thủy oán hận trừng mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, hắn thế nhưng còn muốn làm, phi, hắn nghĩ mình là gì, là tiểu quan để hắn tùy ý khi dễ sao?
Phượng Cửu Thiên tiếp được bình hoa, chỉ liếc nhìn một cái, liền đặt nó lại lên bàn, một bên nói: “Thật là, Lâu lão gia cũng quá keo kiệt, thế nhưng lại đem bình hoa giả đặt ở đầu giường, bất quá mặc kệ như thế nào, cũng là dùng tiền mua về mà đúng không? Cho nên biểu ca a, ta đặt ở nơi này, ân, ta sẽ nhớ kỹ, sau này phòng ngủ chúng ta không nên đặt loại vật cồng kềnh này, để tránh ngươi hở ra là ra tay hành hung.”
Hắn vừa nói, một bên mỉm cười bước ra ngoài, chỉ còn lại Quan Sơn Thủy nhìn bóng dáng hắn biến mất, sau một hồi lâu mới hung hăng nắm tóc của mình, ở trên giường liều mạng giãy dụa.
Ô ô ô, lão thiên gia a, rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệt gì? Chẳng lẽ ta đốt phòng của ngươi còn hủy hoa viên của ngươi sao? Ngươi sao có thể trừng phạt ta như vậy? (Lê Hoa: Khụ khụ, cái kia biểu ca a, ta tin tưởng lão thiên gia không phải muốn trừng phạt ngươi, người làm việc xấu chắc chắn là Phượng Cửu Thiên, cho nên lão thiên gia vì trừng phạt hắn, mới đem ngươi cho hắn. Sơn Thủy biểu ca, phấn khởi truy đuổi. Sơn Thủy: Tai họa đều do mẹ kế ngươi gây ra, trừng phạt thì trừng phạt hắn đi, ngươi như thế nào lại ném lên đầu ta? Ta muốn đánh chết ngươi. Lê Hoa oa oa chạy trốn: Phượng Cửu Thiên, Sơn Thủy biểu ca nổi điên, ngươi còn không mau đến đem y tha đi, nếu không ta sẽ không bắt y cho ngươi a. Mọi người: ==|||||||||)
Ngày hôm sau, Phượng Cửu Thiên quả nhiên đúng hẹn ước, tuy rằng Quan Sơn Thủy cầu nguyện một đêm, hy vọng hắn sẽ đột nhiên mất trí nhớ quên đi chính mình, nhưng thực đáng tiếc, y cuối cùng lại thất vọng rồi.
Lần này Phượng Cửu Thiên chẳng những mang theo tùy tùng A Xá, còn dẫn theo một thanh niên tuấn mỹ, nói là đại phu tốt nhất trong thiên hạ, hắn cố ý mời riêng đến xem bệnh cho Quan Sơn Thủy.
Thanh niên kia hừ một tiếng nói: “Không cần tâng bốc ta, ta đúng là xấu số, khó khăn lắm mới có thể xuống Tranh sơn, nghĩ muốn chơi đùa một phen, bất quá nghe nói ngươi ở Lạc Phượng thành, nghĩ ngươi dù gì cũng là huynh đệ tốt của đại ca nên mới đến thăm ngươi, ai ngờ lại bị ngươi bắt làm việc, sớm biết thế ta sẽ không đến đây.” Tuy có dì Uyển Bình, Nhị thẩm cùng Lâu lão gia còn chưa rời cửa và Nhị tiểu thư, Phượng Vũ nửa điểm mặt mũi cũng không chừa cho Phượng Cửu Thiên.
“Ai nha Tiểu Vũ ngươi không thể nói thế, chẳng lẽ chúng ta không phải là huynh đệ sao? Ngươi là ngũ đệ của Thiên Lí, cũng như là ngũ đệ của ta.” Phượng Cửu Thiên lại tuyệt không tức giận, còn cười ha hả nói, nói xong liền chào hỏi đám người Lâu lão gia cùng dì Uyển Bình, liền đẩy Phượng Vũ đến phòng Quan Sơn Thủy.
“Hừ hừ, trước kia là ngũ đệ ta đây còn được các ngươi ưu đãi, hiện giờ, xem ra không làm cũng không được.”
Trên đường đi đến hậu viện, Phượng Vũ nhịn không được oán giận: “Đại ca ta trước kia cũng như vậy, Đại Hỉ ca chỉ có một chút đau đầu cảm mạo, hắn nói cho ta nghe như bệnh bất trị. Thẳng đến lúc ta không còn kiên nhẫn liền xuống núi, vốn nghĩ muốn đến nơi Giang đại ca ngoạn hai ngày, kết quả cũng vậy, nhà hắn có Trương Đại Hải vì tham mấy quả đào bán lấy tiền. Không cẩn thận té từ trên cây xuống, liền giữ chặt tên đó năm ngày, kì thật Trương Đại Hải tuy gầy yếu, nhưng thể trạng cường tráng như trâu vậy, như thế nào cũng không quan tâm tới ta?”
“Đúng đúng đúng, là bọn họ không biết trọng nhân tài, ủy khuất Tiểu Vũ.” Phượng Cửu Thiên cười cười gật đầu, cao ngạo như hắn chưa từng ăn nói khép nép như thế, bất quá vì Quan Sơn Thủy, cũng chỉ có thể chịu Phượng Vũ vênh váo tự đắc, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Bất quá Tiểu Vũ a, ta cùng bọn họ bất đồng, Sơn Thủy nhà ta đích thật mắc quái bệnh, đại phu đã xem nhiều lần, một đám đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp, cho nên mới cần ngươi ra tay a.”
Phượng Vũ hừ một tiếng nói: “Tốt, ngươi tốt nhất cầu nguyện cho Sơn Thủy nhà ngươi có bệnh đủ quái đi, có thể khiến ta hứng thú. Đừng giống Niếp đại ca, lòng như lửa đốt bắt ta lên núi, nói tên họ Chu nhà hắn sau khi lạc đường ở sau núi, tìm được thì đã bất tỉnh, trên chân còn có vết thương, không biết bị cái gì cắn.....”
Không đợi hắn ta nói xong, Phượng Cửu Thiên liền kinh ngạc nói: “Cái gì? Sao lại có việc này? Có phải hay không lá quỷ kế của nữ tử Hàn Phương kia, cố ý muốn hại Chu Vị sao?”
Vốn việc này không có vấn đề gì, hắn không phải quan tâm, nhưng hiện tại bất đồng, hắn cũng yêu thượng một thổ bao tử, Hàn Phương kia vốn không đáng để hắn để vào mắt, lòng nữ nhân kia lại vô cùng độc, bởi vậy nàng có bao thủ đoạn xấu xa, chính mình nắm giữ được nhiền tin thì càng tốt, miễn cho Sơn Thủy của hắn sau này ngây ngốc trên núi cũng gặp độc thủ.
“Cái gì, Hàn Phương tiên tử tuy rằng không phải là người tốt lành gì, bất quá các ngươi cũng đừng đem tất cả chuyện xấu hướng lên đầu nàng.”
Từ lỗ mũi Phượng Vũ lại hừ một tiếng: “Sau khi ta xem mới biết được, lí do hôn mê kì thật tên họ Chu kia chỉ vì lạc đường nên vừa sợ vừa mệt thôi. Mà vết thương kia cũng không phải đồ vật này nọ gì cắn, kỳ thật là bị gà rừng mổ.”
Nhắc tới Phượng Vũ liền muốn sinh khí, chính mình là đệ nhất danh y trên giang hồ, hiện giờ lại bị mấy vị đại ca của mình bắt đi xem mấy bệnh tầm thường, điều này làm cho hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận.
“Nga, này..... Như vậy a.” Mắt của Phượng Cửu Thiên cũng bắt đầu choáng váng, nghĩ thầm, gia khỏa Niếp Thập Phương này, cũng thật sự quá kém đi, chẳng lẽ ngay cả hôn mê hay ngủ say đều không phân biệt được sao? Gà rừng mổ một cái, thì vết thương có thế lớn đến đâu, thế nhưng lại tưởng vật thể không biết tên cắn, ngươi a, cũng thật hơi quá đáng, khó trách Tiểu Vũ sinh khí.
Đang muốn nói gì, thì đã muốn đến ngoài cửa của Quan Sơn Thủy, Phượng Cửu Thiên không gõ cửa, lệnh A Xá ở ngoài cửa, rồi mới cùng Phượng Vũ nghênh nganh bước vào. Chỉ nghe tiếng “phần phật.” chỉ thấy trên giường nhanh chóng có một thân ảnh đem chăn đang dưới mông kéo lên đầu. Bất quá vì y quá dùng sức, làm cho chăn dường như kéo hết lên đầu, mà lộ ra phần eo cùng thân mình
Phượng Vũ nhìn mà ngây người, đang muốn hỏi có chuyện gì, chợt nghe trong chăn mơ hồ truyền ra lời vô nghĩa, cẩn thận nghe một chút, nguyên lai là cái gì “thiên linh linh địa linh linh, Ngọc hoàng đại đế mau hiện linh, những gì yêm vừa nhìn thấy đều là giả, toàn bộ đều là giả, không ai bước vào phòng yêm, đúng, không ai tiến vào không ai tiến vào không ai tiến vào......” Những lời nói linh tinh.
Phượng Vũ nghi hoặc nhìn Phượng Cửu Thiên, rồi mới bình tĩnh đại ngộ: “A, trách không được nhiều đại phu đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp, nguyên lai là người điên a, y vì cái gì mà điên? Là bởi vì có chuỗi sự kiện nào đó kích thích, hay là vừa sinh ra đã ngu ngốc lại thêm điên, nếu là bẩm sinh, đừng nói là ta, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không có biện pháp.”
Phượng Cửu Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, tiến lên kéo chăn ra, gầm nhẹ nói: “Ngươi đang làm cái gì? Nói những lời loạn thất bát tao gì?”
Quan Sơn Thủy kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nửa ngày, mới tiếp tục khóc: “Ngọc hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, Bồ Tát, mấy vị La hán, các người thật không đáng tin, rõ ràng đêm qua đốt cho các người nhiều cao hương như vậy, ở phật đường, yêm đã cầu phải phù hộ cho yêm vĩnh viễn không nhìn thấy độc xà, vì cái gì lúc nhận hương các người không phản đối, bây giờ vì cái gì hắn lại xuất hiện trước mắt yêm?”