Bức Thư Bị Lãng Quên
Chương 7 : Danh chính ngôn thuận 1
Ngày đăng: 12:11 19/04/20
Trong một cuộc dã ngoại cuối tuần hiếm có, Tường Vy vừa nhận được tin chị cô đến chơi, mặt mày lập tức ủ rũ.
Mao Mao hỏi: “Chị bà là người như thế nào?”
Tường Vy: “Nghe nói, tù nhỏ bà ấy đã ra ngoài đánh nhau, từng chộp gạch phang người khác, trừ việc giết người đốt nhà ra, chuyện gì cũng đã làm rồi. Truyền thuyết rất nhiều, lực sát thương tiêu chuẩn là năm nghìn, thật là ác mộng. Anh họ tôi cả đời đều sống dưới cái bóng của bà ấy, nhắc mới nhớ anh tôi trước rất đẹp trai, vài năm gần đây... Aiz, không nói nữa, thật ra cũng chẳng có gì... chỉ là tàn tạ sớm hai mươi, ba mươi năm thôi.”
“…”
Triều Dương hoảng sợ: “Chị ấy chỉ đến xem bà thi đấu thôi, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Tường Vy nặng nề lắc đầu: “Bà lớn lên trong gia đình êm ấm, sẽ không hiểu được đâu.”
Mao Mao quay đầu nhìn về nơi nào đó: “Chúng ta sao lại quên còn một người có lực sát thương mười nghìn đang ở đây nhỉ!”
Người lúc này đang dựa vào thân cây để ngủ bị mọi người đánh thức, mở to đôi mắt ngái ngủ, An Ninh chỉ thấy trước mặt ba cặp mắt sáng lấp lánh đang nhìn cô chăm chú: “Tới giờ cơm rồi hả?”
Hôm đại tỷ họ Phó đến, cũng chính là ngày hôm sau, cả phòng Tường Vy cùng nhau xếp hàng chào đón, Mao Mao và Triều Dương cũng có mặt, chỉ có An Ninh lúc ấy đang bận họp với nhóm nghiên cứu. Thật ra Meo Meo thà đi xếp hàng hô “Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng” còn hơn.
“Còn vấn đề gì không?” Giọng điệu nghiêm túc quen thuộc, giờ phút này người đang ngồi đầu bàn kia chính là cố vấn tạm thời của nhóm bọn họ, cũng có thể coi là thành viên, nói thẳng ra là người chống lưng cho bọn họ.
An Ninh ngồi cuối bàn, hai bên trái phải là bạn học cùng hợp tác, trong đó bạn nam dường như có ý muốn phân cao thấp với vị đang ngồi ở đầu bàn kia, liên tục đưa ra các câu hỏi hóc búa, đối phương cũng không ngại, từ tốn đáp lại, cuối cùng bạn nam thất bại thảm hại, muốn hỏi cũng không thể hỏi nữa, mà quan hệ riêng tư của anh ta và Meo Meo cũng khá tốt, vì thế chau mày nhướng mắt với cô có ý kêu gọi “nhóm trưởng” tiếp cứu. An Ninh thật sự muốn nói với anh chàng là, một, cậu mà hỏi anh ta là cậu đã thua chắc rồi, hai, cô giống người chủ động đi tìm cái chết sao, hơn nữa đối thủ lại là anh ta.
Bạn nữ E mở miệng: “Có thể hỏi một câu riêng tư không sư huynh, tôi đã từng gặp anh ở đâu chưa nhỉ?”
Anh chàng kia chậc lưỡi: “Chiêu này của cậu cũ quá rồi.”
“Liên quan gì đến cậu.” Cô gái có chút tức giận, hận nhất là bị kẻ khác phá đám ở trước mặt người mình có cảm tình.
An Ninh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ngăn cản hai bạn học khai hỏa, người ngồi đầu bàn lật hai trang tài liệu, nhìn lướt qua đám người ngồi xưng quanh, cuối cùng nói với bạn E: “Tôi hình như không phải là sư huynh của cô, còn chuyện có gặp qua chưa, chúng ta học cùng một trường, chuyện ấy có thể xảy ra mà.”
An Ninh cảm thấy anh nói chuyện thật là chu toàn, nhưng lúc nói chuyện với cô thì luôn luôn không rõ nghĩa, thôi được rồi, cũng có lúc cô nói không rõ nghĩa mà.
“Lý An Ninh, tài liệu của em không điền đầy đủ, sao lại như thế?”
Anh đang nhìn cô, An Ninh trấn tĩnh lại: “Tôi điền rất đầy đủ mà.”
“Ngày tháng năm sinh, điện thoại nhà.”
Những thứ này có liên quan gì đến luận án đâu... “Có thể không điền hay không?”
Ánh mắt của anh chợt lóe lên, nghiêm túc nói: “Em nói xem?”
Bạn nam kia bắt được thời cơ, lập tức phụ họa: “Thật ra mấy thứ đó không điền cũng không sao, hơn nữa, nói thế nào thì An Ninh cũng là nhóm trưởng của tụi này.” Ý tứ rất rõ ràng, anh phải nghe theo cô ấy. Nhưng hiển nhiên là Từ Mạc Đình không thèm để ý: “Tôi không nói là cô ấy không đúng.”
Tuy rằng có trả lời mà chả khác gì không trả lời, có điều không thể chỉ trích được, anh chàng cố nuốt hận, quên mất rằng đối phương là dân Ngoại giao.
“Tôi sẽ bổ sung.” An Ninh cảm thấy hiện giờ cô là điển hình của kẻ ba phải. Khi đến bên cạnh anh, cô vốn tưởng rằng người đang xem tài liệu sẽ không chú ý đến mình. “Ở đây.”
An Ninh sửng sốt: “Hả?”
Ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ: “Nơi sinh.”
“Ờ.” Vì sao cả cái đó cũng phải điền? Ặc, có cảm giác như là điều tra hộ khẩu ấy.
Hôm đó thảo luận xong đề cương luận án, anh chàng kia là người đầu tiên rời đi, bạn E vội vàng đến phòng hướng dẫn thạc sĩ, vì thế An Ninh chịu trách nhiệm ở lại, và người ấy vẫn ở đó, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thu dọn tài liệu đã chỉnh sửa xong, An Ninh liếc nhìn người đang dựa vào ghế, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai gò má của anh, khiến sắc mặt anh như sáng lên. Nghĩ đến bệnh cảm của anh chưa khỏi hẳn đã phải sang bên này bận bịu cả buổi chiều, lòng cô có hơi áy náy.
“Từ Mạc Đình...”
“Sao?” Anh mở to mắt, nhìn về phía cô.
“À... Anh hết cảm chưa?”
“Cạch”, bút của người phục vụ rơi trên mặt đất, anh ta định thần lại một cách nhanh chóng, nhặt bút lên rồi lui ra sau. Còn Từ Mạc Đình chỉ: “Ừ.”
An Ninh: “…”
Lúc này anh nở nụ cười, hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao em biết hôm nay là sinh nhật của anh?”
An Ninh “a” lên một tiếng, cô không xác định được mặt mình có đỏ lên hay không: “Trên tài liệu đề án anh có điền mà.” Không muốn cứ mãi xấu hổ như vậy, thế là cô cố gắng đánh động bầu không khí: “Mười lăm tháng Mười, vậy anh là cung Thiên Bình.”
Từ Mạc Đình nhìn cô, khẽ nhếch khóe miệng: “Cung Thiên Bình thì sao?”
An Ninh: “Theo cung hoàng đạo, thần hộ mệnh của anh là thần Tình yêu, thần hộ mệnh của em là Kim Tinh.”
“Rồi sao nữa?”
“À… Kim Tinh trong Cơ Đốc giáo tượng trưng cho Ma vương, Ma vương và thần Tình yêu... Anh đã đọc Thiên đường đã mất* của John Milton chưa?” [* Thiên đường đã mất (tiếng Anh: Paradise Lost): là một thiên sử thi bằng thơ không vần của John Milton kể về lịch sử của con người buổi sơ khai - Adam và Eva.]
Anh chỉ cười, vì thế cô lại tiếp tục: “Con của Ma vương và thần Tình yêu là... thần Chết.”
Từ Mạc Đình: “Ồ, rất hay, anh không có ý kiến.”
“Hả?” Gì mà không có ý kiến chứ?
“Em nói con của chúng ta trong tương lai là thần Chết, rất hay.”
“Em có nói đâu, còn nữa, em đã kể đến con của họ đâu?”
Đúng lúc này có hai người đi tới, đối phương đến gần mới phát hiện ra có người ngồi đối diện Từ Mạc Đình, cảm thấy có chút đường đột: “Thì ra có người đẹp ở đây, thật có lỗi, thật có lỗi.” Rồi mỹ nữ đó ngại ngùng giơ tay xin lỗi Từ Mạc Đình.
Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô gái ấy rồi cười nói: “Mới về à?”
“Tôi đã về được hơn một tháng rồi, anh thật đúng là chẳng quan tâm đến ai cả, chả trách Trình Vũ nói anh “đóng băng” cô bé.” Mỹ nữ rốt cuộc không giấu được lòng hiếu kỳ, nhìn về phía người ngồi đối diện anh: “Đã gặp mặt ở đây rồi, anh không định giới thiệu đôi chút sao?”
“An Ninh.” Mạc Đình chỉ tay vào hai người đang đứng; “Đây là đồng nghiệp của anh ở Viện kiểm sát.”
Mỹ nữ “chậc” một tiếng, nhưng rất thân thiện đi đến bắt tay với An Ninh: “Tôi là Tô Gia Huệ, rất hân hạnh.”
“Ồ!” An Ninh lúc này mới nhớ ra người đứng bên cạnh mỹ nữ là ai, chính là người đàn ông cô đã gặp ở rạp chiếu phim, quả nhiên là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người đó gật đầu với cô.
Gia Huệ bị tiếng “ồ” của An Ninh chọc cho cười thành tiếng, truy vấn Từ Mạc Đình: “Bạn gái anh hả? Ở Viện kiểm sát chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô gái đau lòng đấy.”
Từ Mạc Đinh mỉm cười, không phủ nhận. Sau khi hai người đó tránh đi nơi khác, An Ninh nhịn không nổi, hỏi: “Anh không giải thích gì sao?”
Câu hỏi của cô chả đâu vào đâu, nhưng đối phương vừa nghe đã hiểu, đáp lại: “Giải thích cái gì? Đây là sự thực, không phải sao?”
“…”
Bữa cơm này An Ninh dường như nuốt không trôi, cuối cùng khi đi toilet, đụng phải Tô Gia Huệ, đối phương nói với cô: “Mạc Đình rất khó gần phải không?” “... Cũng bình thường.” “Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?” “... Vừa mới thôi.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy, hai tay đút túi quần, phong thái nhàn nhã, An Ninh không để ý nên bị vấp ngã, may sao Từ Mạc Đình kịp thời dang tay đỡ lấy cô, miệng phê bình: “Đi đường đừng có ngó đông ngó tây chứ.”
“Tại cái thảm mà.” Cô vô tội nói.
Mạc Đình mỉm cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô: “Lau khô tay đi.”
“Ờ.”
Tô Gia Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
An Ninh bỗng nhiên nhớ ra: “Anh đã trả tiền rồi sao?”
Từ Mạc Đình biết suy nghĩ của cô, cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội mà.”
Á, lần sau là khi nào? Còn nữa, hôm nay anh cười nhiều hơn thì phải?