Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 8 : Danh chính ngôn thuận 2

Ngày đăng: 12:11 19/04/20


Sau khi Mạc Đình đưa An Ninh về thì quay lại ký túc xá lấy đồ, vừa bước vào phòng đã thấy trên bàn mình có rất nhiều quà tặng, Trương Tề vừa bước ra, ngẩng đầu nhìn thấy anh, liền cười: “Đều là của người hâm mộ cậu cả đấy, ha ha, ngay cả bạn gái tôi cũng tặng nữa.”



Tâm trạng của Từ Mạc Đình hôm nay đích thực là rất tốt: “Mang mấy lon bia ra uống với tôi một chút.”



“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Trương Tề đi đến sofa liền hỏi: “Vừa cùng... Lý An Ninh ra ngoài ăn cơm à?”



Từ Mạc Đình “Ừ” một tiếng, đưa một lon bia cho bạn.



“Nói thật, tôi thực sự không ngờ cậu lại tiến triển nhanh như vậy, trước nay cậu không gần nữ sắc, thế mà nói có bạn gái là có liền, hức!”



Mạc Đình nhấp một ngụm bia nói: “Cũng không thể coi là nhanh được.”



Trương Tề vỗ vỗ vai anh, ý bảo mọi người đều biết quy củ: “Cô bé theo đuổi cậu như thế nào vậy? Có thế hạ gục nhân vật số má của khoa Ngoại giao chúng ta, thật không đơn giản.”



“Cô ấy cùng khóa với chúng ta, đừng có gọi cô ấy là cô bé.” Từ Mạc Đình khẽ nhếch khóe miệng: “Còn nữa, là tôi theo đuổi cô ấy.”



Trương Tề không thể tin nổi: “Cậu đùa hả?”



Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, Từ Mạc Đình luôn được gia đình bao bọc, cầm trong tay văn bằng loại ưu, như hiện nay là anh rành rành được xếp vào hàng ngũ thanh niên ưu tú, việc học, sự nghiệp, giao thiệp, đều suôn sẻ bất kỳ môn học nào cũng dễ dàng vượt qua, không một chút lo lắng. Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, duy nhất có chuyện tình cảm, anh đã từng bị từ chối một lần, lẩn này coi như là “cưỡng chế” đối phương chấp nhận anh, chậc, Mạc Đình day trán, hiện giờ, mỗi lần nhớ tới Lý An Ninh, lồng ngực anh không thể bình tĩnh như trước đây được nữa, anh luôn nghĩ, giờ phút này người đó đang ở đâu, đang làm gì... Thật sự là nhớ chết mất.



Trương Tề cuối cùng cũng cảm nhận được đôi chút, cười nói: “Lão tam lần trước nói sai rồi, Lý cô nương mới thực sự đáng gờm.”



Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái đáng gờm Lý An Ninh bắt đầu đi xe điện ngầm đi làm, bỗng nhiên có cảm giác như được tái sinh làm người... không phải vì không khí buổi sớm hay ánh nắng ban mai linh tinh gì đó, mà là... vì sao lúc này lại có chiếc xe Mercedes dừng ngay trước cổng trường tiểu học? Vì sao đám học sinh trung học lại già dặn hơn dân đi làm như cô? Đồng phục của chúng là Âu phục, nữ sinh đều trang điếm nhã nhặn, trong khi cô thì quần bò áo thun, giày thể thao cộng thêm khuôn mặt mộc.



Ngỡ ngàng, cô gửi tin nhắn cho chị họ lúc đang ở trên xe điện ngầm: “Em có nên học trang điếm không nhỉ?”



Chị họ: “Nên chứ.”



An Ninh: “Nên không?”



Chị họ: “…”



Chị họ: “Tối hôm qua chị mơ thấy ông chủ của chị đẩy chị đi công ty mẹ để huấn luyện.”



An Ninh: “Du lịch nước ngoài miễn phí sao?”



Chị họ: “Xí! Trước tiên, công ty mẹ ở Đức, thứ hai, chị chỉ đem theo có năm trăm Euro, tiếp đó đầu óc hâm hấp chị lấy bốn trăm chín mươi Euro mua di động mới, hơn nữa còn cài đặt BIS*, nhưng mà không mua gói cước... Khi tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của chị là: Thôi xong rồi, không khai gói cước, chắc chắn chị sẽ bị nghi ngờ nợ phí điện thoại ở Đức!!!” [* BIS: gói dịch vụ của điện thoại Blackberry.]



An Ninh: “Vậy thì trả lại điện thoại đi!”



Chị họ: “…”



Hôm đó An Ninh đăng nhập vào mạng công ty, suốt dọc đường cô tìm cách vào mạng, tín hiệu vẫn không ổn định, lúc ở trên xe điện ngầm, ngay cả Edge cũng không có sóng, rõ ràng hiển thị có GSM rồi mà, lúc đi đến cổng công ty Long Thái, tín hiệu đột nhiên tăng trở lại đến bảy mươi dbm, hóa ra đối diện đường cái là công ty chứng khoán, không hổ danh là khu tài chính: “Rốt cuộc có mạng rồi.”



Một vị đồng nghiệp từ phía sau đi tới, nghe thấy câu cô nói, liền cười: “An Ninh à, đánh du kích hả?”



An Ninh ngạc nhiên, tắt trang Lịch sử Đường Tống trên điện thoại để chào hỏi tiền bối.



Mọi người trong phòng thí nghiệm của Long Thái cô đã quen biết từ năm ngoái, cho nên trên phương diện công tác không có khó khăn trong quan hệ giao tiếp hay vấn đề kỹ thuật.



Buổi trưa, cô nhận được một tin nhắn: “Hôm nay anh không về trường, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”



An Ninh dựa vào cửa sổ, trong lòng nghĩ, xong rồi, quả nhiên thành sự thật sao? Hay là, phản kháng một chút nhỉ? Lúc này trong đầu cô chợt hiện ra bộ dạng “chính phái” của đối phưcmg, An Ninh thừa nhận, cô không dám phản kháng.



Lúc chạng vạng, khi về ký túc xá, cô trông thấy Mao Mao cầm gậy mắc áo đứng ở ban công, miệng la hét cái gì mà phóng sét đi, xuyên qua đi.



An Ninh: “Bà ấy bị sao vậy?”
Mạc Đình nói cám ơn, lần này anh không lấy nước trái cây của cô thay thế, nhấc ly rượu lên uống một ngụm, nghiêng đầu hỏi Lý An Ninh: “Anh đến đây em không ngại chứ?”



Biểu hiện của anh rất hợp tình hợp lý, nhưng giọng nói lại dịu nhẹ khiến người ta thẹn thùng: An Ninh ngẩng đầu nhìn Mao Mao, cô đang trốn đông tránh tây, làm bộ như chưa nghe thấy gì.



“Em có thể hỏi một chút không, sao anh biết em ở đây?”



Đối phương suy nghĩ rồi nói: “Em có một người bạn cùng phòng họ Thẩm phải không?”



An Ninh rên rỉ trong lòng, bây giờ những người bên cạnh cô có thể gọi là trở giáo đâm cô không?



Sau đó có người không kiềm chế nổi đến mời Từ Mạc Đình hát, đối phương cũng dễ nói chuyện: “Có thế, nhưng...” Anh chỉ vào yết hầu, vì thế Lý An Ninh không thể không nói với người bạn đối diện: “Thật ngại quá, để lần sau đi, anh ấy vừa mới hết cảm.” Hãy để cô chết luôn đi.



Hôm đó Từ Mạc Đình không ngồi lâu, sau khi nhận được hai cú điện thoại, anh liền đứng dậy cáo từ.



Nam nhân vật chính vừa mới đi khỏi, mấy người còn lại liền phát điên: “Meo Meo, con gái bọn mình yêu cầu bạn chỉ dẫn bí kíp miễn phí đấy!”



Trong đó một bạn nữ cảm khái: “Bạn Lý An Ninh thật sự không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh người! Nhân vật thanh cao nhường này... Chậc chậc, mình ngay cả nghĩ tới cũng không dám.”



Thế là, đêm đó buổi Karaoke biến thành “buổi báo cáo phương pháp theo đuổi nhân vật thần thánh”, người báo cáo đương nhiên là người nào đó, nhưng vấn đề là... cô không hề theo đuổi anh mà!



Tư duy hình parabol của Lý An Ninh trước nay vẫn luôn trơn tru, hiếm khi ngoại vật có thể khiến tinh thần cô bất an, nhưng lần đầu tiên yêu đương ít nhiều cũng khiến cảm xúc của cô rung động, cho nên lúc nói chuyện điện thoại với ba, thiếu chút nữa cô đã nói nhầm.



Nhớ lại đề nghị hôm nay của phụ thần đại nhân, cô không khỏi hoang mang, ba cô muốn cô đến thành phố G làm việc. Nếu cô đi thành phố G thì mẹ cô phải làm sao? Căn bản là chuyện này không thể đồng ý, nhưng mà, phụ thân đại nhân cũng không phải là người nói chuyện vô cớ. Aiz, đau đầu quá!



“An Ninh, ổ cứng di động của tôi lại không mở được!” Giọng nói đột ngột của Thẩm Triều Dương đã kéo dòng suy nghĩ của người nào đó trở lại.



“Vào Run, gõ cmd (tại dấu nhắc lệnh), sau đó gõ chkdsk, hai chấm, gạch chéo, í.”



Triều Dương không thể không bái phục: “Bà là nữ thần của tôi đấy!”



“Google mới là nữ thần.” An Ninh cười: “Được chưa?”



““Thao tác sai”, máy báo như vậy!”



An Ninh đi tới xem xét: “Sau dấu hai chấm thêm dấu cách, đừng viết liền chữ f.”



Triều Dương nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Gả bà đi thật là đáng tiếc mà.”



An Ninh mỉm cười: “Vậy giữ tôi lại đi.”



Tường Vy mang theo đồ ăn đi vào: “Quán cà phê Tường Hòa thu thêm phụ phí thật đúng là được voi đòi tiên, có điều tóm lại, thái độ phục vụ cũng được, lấy tiền cũng lanh lẹ.”



Triều Dương ngửi thấy mùi thơm liền đứng lên: “Ngày nào cũng bắt bà tiêu pha như vậy, thật là ngại quá!”



Tường Vy: “Người tiêu tiền không phải tôi. Tôi vừa ra tới cửa liền đụng ngay anh chàng của Meo Meo, a ha ha, tôi mới lại gần gọi một tiếng thôi, mà đã thu được lợi ích rồi.”



Triều Dương hiếu kỳ: “Bà gọi như thế nào?”



“Em rể.”



“…” An Ninh bóp trán tránh xa.



Đêm đó nhận được tin nhắn của Từ Mạc Đình: “Tuần sau có lẽ anh cũng không ở trường, có việc gì thì gọi điện cho anh.”



Lần trước một tin nhắn tương tự cô đã không trả lời, lần này, trước khi ngủ An Ninh quyết định gửi lại một tin, sau đó tắt máy.