Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 107 : Người trong ký ức

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


Thường Trấn Viễn quen thuộc cho xe vào hầm gửi xe duy nhất trên đường Viễn Hải, sau đó cùng Lăng Bác Kim ra khỏi tầng hầm. Gió đêm ấm áp phả lên mặt, phe phẩy khẽ khàng như tơ bông, thoải mái nói chẳng thành lời.



Lăng Bác Kim nhìn ngọn đèn thưa thớt hai bên đường đi, thuận miệng nói, “Chỗ này heo hút quá.”



“Ừ.” Thấp thoáng thấy hai cái đèn ***g đỏ treo trước quán Nhật Bản, Thường Trấn Viễn vô thức đi chậm lại.



Lăng Bác Kim đi hai bước bằng tốc độ ban đầu, rồi dừng lại quay đầu thắc mắc nhìn hắn. Từ khi đầu bị thương phải cạo trọc, cậu luôn để tóc rất ngắn, chỉ dài vài xăng-ti-mét, gọn gàng nam tính, càng thêm tương phản với Từ Tắc Thừa để tóc mái trong trí nhớ.



Nếu như cậu không mang khuôn mặt như vậy thì chắc chắn hắn sẽ không gộp hai người cậu lại.



Thường Trấn Viễn rút tay ra khỏi túi quần, chậm rãi đi lên phía trước, nói, “Gặp phải một câu hỏi khó, tôi không trả lời được.”



“Câu hỏi gì?’ Lăng Bác Kim cảm thấy rất hứng thú.



“Ở tình huống nào cậu sẽ tha mạng cho kẻ thù?”



“Kẻ thù thế nào?’



Thường Trấn Viễn nghĩ rồi mới nói, “Không đội trời chung.”



Lăng Bác Kim nói, “Ăn năn hối lỗi? Không, phải là lôi ra vành móng ngựa rồi hẵng ăn năn hối lỗi.”







Với tình huống của hắn và Từ Tắc Thừa, kẻ ăn năn hối lỗi chắc hẳn là hắn nhỉ?



Thường Trấn Viễn nói, “Không có khả năng khác à?”



Lăng Bác Kim nói, “Câu hỏi này chung chung quá, nên cho thêm điều kiện. Ví dụ như, nguyên nhân gì lại trở thành kẻ thù không đội trời chung? Có thể giải trừ không? Kỳ thật chỉ cần không phạm pháp thì vấn đề gì cũng giải quyết được ạ.”



“Một người trong số đó chết thì sao?”



“…Thế người còn lại chẳng là kẻ thù của ai được nữa nhỉ?”



Thường Trấn Viễn im lặng.



Lăng Bác Kim cảm khái, “Sư phụ lúc nào cũng chất chứa tâm sự.”



Thường Trấn Viễn nói, “Ừ, vì tôi là người trưởng thành.”



Lăng Bác Kim bật cười, “Vậy là vì em chưa trưởng thành nên sư phụ mới có nhiều băn khoăn à?”



Hai người vừa khéo đi tới cửa quán Nhật Bản, Thường Trấn Viễn giơ tay vén rèm.



Lăng Bác Kim tiếc đứt ruột, biết thế thà đi chậm lại chút, ít nhất là trông thấy được biểu cảm của Thường Trấn Viễn.



Ánh đèn trong quán ẩm thực nhờ nhờ, trong quán chỉ lác đác mấy người ngồi.



Thường Trấn Viễn nhanh chóng quét mắt một vòng, sau đó ngừng ở trong góc.




Tòa nhà số mười một, phòng 506.



Giỏi đấy, hắn nhớ rồi.



Thường Trấn Viễn đợi tất cả tiếng bước chân biến mất khỏi đầu con hẻm mới một lần nữa nhấc bước, không nhanh không chậm đi vào chỗ sâu hơn của hẻm.



Góc cua trong hẻm, mấy cây gậy gỗ chẳng biết dùng để làm gì nằm ngổn ngang trên mặt đất. Cạnh gậy gỗ có người đang ngồi, dù ánh sáng leo lắt nhưng Thường Trấn Viễn vẫn nhận ra anh ta.



Từ Tắc Thừa.



Từ, Tắc, Thừa.



Hắn bình tĩnh nhẩm ba chữ đó trong lòng, sau đó lấy khăn giấy ra khỏi túi, bọc quanh gậy gỗ rồi cầm lên.



Từ Túc Thành gục đầu không nhúc nhích, vẻ như bị đánh ngất rồi.



Thường Trấn Viễn chằm chằm vào đầu anh ta, chậm rãi nâng gậy lên.



Đập xuống.



Tìm được kẻ thế tội rồi.



Không ai sẽ nghĩ là do hắn làm.



Không ai sẽ nghĩ hắn là Trang Tranh, càng không ai sẽ nghĩ Trang Tranh từng chết dưới tay một kẻ tên là Từ Tắc Thừa.







Thường Trấn Viễn càng lúc càng siết chặt bàn tay cầm gậy.



Khi Lăng Bác Kim trông thấy đám người nọ chạy ra khỏi hẻm thì biết chuyện không ổn rồi. Lúc đám kia thấy cậu thì ngẩn tò te, lập tức túa ra chạy như điên. Giờ cậu chỉ muốn tìm được Từ Túc Thành thôi nên mặc chúng chạy lung tung.



May mắn trong hẻm không có ngóc ngách gì, cậu chạy một mạch về trước, nhanh chóng tới góc cua.



Đèn đường cách xa một quãng, trong hẻm sáng nhờ nhờ.



Hai bóng người mặt đối mặt, một kẻ ngồi bệt, một kẻ ngồi xổm.



“Sư phụ?” Lăng Bác Kim gọi dò.



Thường Trấn Viễn đang ngồi xổm quay đầu lại, nhíu mày, “Sao giờ mới tới?”



“Anh hai sao thế?” Lăng Bác Kim chạy tới.



Đầu Từ Túc Thành được nâng lên, ót tựa lên tường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi toàn vết thương.