Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 108 : Chắt lọc tinh hoa bỏ đi cặn bã

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


Thường Trấn Viễn nói, “Rất rõ ràng, ăn đòn rồi.”



Lăng Bác Kim vừa gọi điện gọi xe cấp cứu vừa kiểm tra vết thương của Từ Túc Thành.



Từ Túc Thành nheo mắt, “Người đâu rồi?’



“Thanh niên kia á?” Lăng Bác Kim lộ ra chút rầu rĩ, “Chạy rồi.”



Từ Túc Thành nhíu mày, định giơ tay, nhưng người chớm động đậy đã ngã ngồi về.



Lăng Bác Kim nói, “Đó là người anh muốn tìm à?”



“Người đó là em họ của gã.” Lúc nói chuyện Từ Túc Thành chạm tới vết thương, ss..s một tiếng.



Thường Trấn Viễn đột nhiên đứng lên.



Lăng Bác Kim ngẩng đầu theo động tác của hắn, “Sư phụ, mình đỡ anh hai em ra ngoài trước đã nhé? Xe cấp cứu không vào đây được.”



Xe cấp cứu?



Hắn muốn đưa y lên xe tang!



Thường Trấn Viễn đút tay trong túi, lâu sau mới thả lỏng nắm đấm.



Ban nãy hắn mãi không đập gậy xuống, vì vào giây phút cuối cùng, từ trên khuôn mặt bị đánh bầm dập te tua của Từ Túc Thành, hắn trông thấy Lăng Bác Kim.



Chỉ trong một tích tắc ngẩn ngơ chần chờ vậy thôi, phẫn nộ và xúc động ban đầu đã dần tản đi.



Điều ngạc nhiên là, lúc hắn nhận ra cảm tình của mình dành cho Lăng Bác Kim khi không hề biết Lăng Bác Kim không phải Từ Túc Thành, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi hắn biết Lăng Bác Kim không phải Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn rối rắm. Khi trước mặt xuất hiện một tên Từ Túc Thành là Từ Tắc Thừa, suy nghĩ của hắn hơi rối. Nhưng bây giờ, khi hai người bọn họ đồng thời đứng trước mặt hắn, suy nghĩ của hắn rõ ràng như chưa bao giờ được rõ ràng, thậm chí rõ ràng và bình tĩnh nâng Từ Túc Thành dậy.



Hẻm rất dài, rất tối.



Sức nén đè trên vai hắn rất nặng, bước chân của bọn hắn rất chậm.



Song, hắn đang bình tĩnh suy nghĩ.



Khoảnh khắc cầm côn gỗ lên chứng minh hắn chưa bao giờ tha cho Từ Tắc Thừa, dù là thân phận nằm vùng hay một súng không nể nang của y. Nhưng thứ hận thù này không sâu tới nỗi để hắn phải vứt bỏ cuộc sống yên ổn hiện giờ. Bằng không dù hắn có nghĩ tới Lăng Bác Kim thì cũng ngẩn ngơ xong tiếp tục ra tay. Tâm tình này, khác lúc mới sống lại nhiều lắm.



Tiếng bước chân của ba người nghe rất chói tai trong bóng đêm.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lăng Bác Kim lập lòe sự nghi hoặc và giật mình rõ rệt.



Thường Trấn Viễn khẽ khàng vuốt ve mặt cậu, giống như cậu từng làm ngay trước mặt Lịch Sâm.



Lăng Bác Kim không bỏ lỡ cơ hội này, đầu sán về trước.



Môi và môi chậm rãi chạm lên nhau, sau đó thử quấn quýt rồi lại chấm dứt rất nhanh.



Thường Trấn Viễn nói, “Bao giờ thì anh em đi?”



Lăng Bác Kim lại ngơ ra, hôm nay mới sáng ngày ra mà cậu đã giật mình liên tục. Nhưng đây đúng là một chuyện đáng để giật mình, vì trước đó cậu tưởng dù Thường Trấn Viễn mở miệng thì cũng là hỏi han tình hình của Từ Túc Thành, nào ngờ mở miệng ra cái là nói chuyện rời đi. “Mấy hôm nữa, đợi vết thương khá hơn.” Cậu ngừng một chút, nói dò, “Anh không thích anh hai em à?”



“Đúng thế.” Thường Trấn Viễn thú nhận chẳng e dè.



“Vì sao?” Lăng Bác Kim nhớ lại phản ứng của Thường Trấn Viễn khi mình nhắc tới Từ Túc Thành lần đầu tiên, dò la, “Hôm nay không phải lần đầu các anh gặp nhau à?”



Thường Trấn Viễn nói, “Chắc chắn rằng, đây là lần đầu anh gặp Từ Túc Thành.” Kẻ khi xưa là Từ Tắc Thừa, nên điều này không thể xem là hắn nói dối được.



Lăng Bác Kim nói, “Lẽ nào sư phụ sợ ảnh sẽ cản trở mình qua lại với nhau?”



Thường Trấn Viễn nói, “Em sẽ nghe cậu ta an bài à?”



“Không.” Song cậu cũng không nghĩ rằng Từ Túc Thành sẽ an bài cậu. Tuy bọn cậu giữ tiếp xúc mặt ngoài không tệ, nhưng trừ mấy chuyện có liên quan tới mẹ ra thì bọn cậu rất ít khi xía vào sinh hoạt cá nhân của đối phương.



“Anh không cho rằng có gì đáng phải lo lắng.”



“Vậy vì sao?” Lăng Bác Kim chẳng mấy khi hỏi tận gốc rễ.



Thường Trấn Viễn nhíu mày, nói, “Vì anh mắc chứng sợ lỗ[2].”



Lăng Bác Kim mở to mắt.



Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Hai khuôn mặt y sì đúc sẽ khiến anh thấy cực kỳ bức bối.”



[1] Trứng luộc nửa sống nửa chín, gọi là trứng la-cót, xuất phát từ œuf à la coque, tên của món ăn này ở phương Tây.



[2] Google Trypophobia để biết them chi tiết.