Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 110 : Sát thủ nghiệp dư
Ngày đăng: 09:38 19/04/20
Đang vào giờ đi làm tan tầm cao điểm, Thường Trấn Viễn nhích xe từ trung tâm thành phố tới thành Bắc.
Lăng Bác Kim nói, “Lát chẳng cần biết sư phụ mời ăn gì em cũng sẽ cảm thấy rất ngon.”
Thường Trấn Viễn nói, “Quán này khá được đấy.” Khi hắn vẫn còn là Trang Tranh, Trang Tranh vẫn còn là đàn em của Diêu Khải Long thì thường hay tới, sau khi thành công thượng vị, người khác moi được tin hắn thích quán này thì thường xuyên tới đó canh hắn, dần dà, hắn quen với việc ở nhà nấu mì ăn hơn.
Lúc xe gần tới chỗ quán thì trông thấy phía trước là một bãi phế tích tan hoang, xi-măng vôi vữa la liệt trên nền đất.
Thường Trấn Viễn giảm tốc độ xe, dừng ở ngoài quán, chỉ thấy được một tấm bảng hiệu bị bỏ trên mặt đất. Bốn chữ “Quán Cơm Phi Long” ở trên là do hắn chấp bút viết, ông chủ cầm được thì khấp khởi treo lên.
Chữ thì vẫn là chữ đó, bảng hiệu lại chẳng còn là bảng hiệu đó nữa rồi.
Thường Trấn Viễn đi tới cạnh đốc công, hỏi, “Sao lại phá vậy?”
Đốc công vội tối tăm mặt mũi, đang tính quát tháo thì thấy Thường Trấn Viễn thản nhiên lấy ra một cái thẻ. Thẻ viết cụ thể cái gì đốc công không rõ, chỉ thấy được hình như có cái huy chương sáng long lanh trên cái thẻ đen sì sì. Ông ta giấu sự bực mình đi, “Thì ông chủ trước ấy, bán rồi, ông chủ mới muốn làm lại, làm to, làm tốt, xây lại, làm khách sạn lớn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao không buôn bán nữa?”
Đốc công cười ngây ngô, “Tôi sao biết được, anh đi hỏi ông chủ ấy. Đằng sau anh đó, cái người mặc vét xám đang đi tới là ổng đó.”
Ông chủ không biết lai lịch của bọn hắn, chạy lại hỏi, “Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sao quán này lại bán vậy?”
Ông chủ nói, “Chủ trước không muốn làm nữa nên bán. Các anh là ai thế?”
Lăng Bác Kim đang định giải thích thì nghe thấy Thường Trấn Viễn nói đều đều, “Ông chủ trước có quan hệ rất tốt với mấy ông trùm, chúng tôi tới nghe ngóng tình hình. Bán quán cơm gấp như vậy là sao? Có phải anh giúp ông ta chạy trốn không?”
Ông chủ bị dọa trắng nhợt mặt, nói liên tục, “Không có đâu không có đâu. Tôi thấy giá cả phải chăng, vị trí không tệ nên mua lại định xây quán cơm cao cấp hơn. Xung quanh đây cũng không có đối thủ cạnh tranh có phải không nào?” Ông ta vừa nói vừa lấy thuốc ra mời mọc.
“Có cách liên lạc với ông ta không?” Thường Trấn Viễn nhận thuốc lá, hỏi.
“Có, có. Anh chờ chút.” Ông chủ vội vàng lấy di động ra.
Thường Trấn Viễn nhập địa chỉ liên lạc vào điện thoại.
Lăng Bác Kim không biết Thường Trấn Viễn có quan hệ thế nào với ông chủ này, đành phải giữ im lặng.
Lúc lên xe, Thường Trấn Viễn cố ý vào ghế phụ.
Lăng Bác Kim biết ý lái xe, “Đi đâu ạ?”
Thường Trấn Viễn nghĩ rồi đọc địa chỉ, nói xong thì bổ sung, “Hương vị ở đó kém quán này lắm.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Em không có lộc ăn rồi.”
Thường Trấn Viễn nhìn số di động, nhịn không được gọi sang. Tuy đời này chẳng có qua lại gì, nhưng đời trước, bọn họ coi như là bạn bè có thể tâm sự với nhau được mấy câu.
Đối phương bắt máy rất nhanh, “Ai thế?”
“Tôi là bạn của lão Trang, hồi trước từng tới ăn ở quán anh, sao quán lại đập bỏ thế?’
Đối phương im lặng hai giây mới nói, “Chuyện sếp Trang anh biết rồi phải không?”
“Ừm. Biết. Song anh ấy mất có liên quan gì tới việc mở quán hay không?”
“Anh biết sếp Triệu không?”
“Biết, có gặp mấy lần.”
“Sếp Trang nhiều năm không tới rồi, sau khi anh ấy không tới thì việc làm ăn ngày càng vắng vẻ, quán cơm từ lâu đã chẳng buôn bán được gì rồi. Bao nhiêu năm như vậy đều là dựa vào trợ cấp hằng tháng của sếp Triệu. Giờ sếp Triệu cũng mất rồi, không dỡ bỏ thì còn làm sao đây?” Đối phương thở dài, “Từ lâu tôi đã không muốn làm rồi, nhưng sếp Triệu bảo, sếp Trang có cảm tình với quán này, nếu phá bỏ có lẽ anh ấy sẽ tức giận, vì vậy cứ mãi duy trì. Song đầu bếp ngày xưa rời đi lâu rồi, dù anh ấy đến ăn thì cũng không còn mùi vị đó nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Sau này anh ấy có ghé lại quán không?” Nếu như hắn không nhớ nhầm, vào năm 2005 mình có tới một lần, khi đó ông chủ còn có thêm đứa cháu trai. Nếu lịch sử thay đổi, có lẽ hắn sẽ ghé quán sớm hơn chăng?
“Không. Rất nhiều năm không ghé rồi. Anh ấy là người làm ăn lớn, bận mà. Không như hồi trước, hồi trước lúc anh ấy mới bắt đầu… làm việc, thường xuyên chạy tới ăn, cái món anh ấy thích ăn tên là…”
“Bắp xào.”
“Ha ha ha, đúng đấy, anh cũng nhớ cơ à.”
Thường Trấn Viễn miết sống mũi, chuyển chủ đề hỏi tình hình dạo này của ông ta, đứa cháu trai trong trí nhớ của ông chủ đã chào đời rồi. Hắn chúc phúc xong, cúp điện thoại, nghĩ một lúc rồi xóa số ông ta và lịch sử trò chuyện khỏi điện thoại.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn cúi đầu, “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ?”
“Tối mình ăn gì? Bắp xào nhé?”
“…Đừng.” Thường Trấn Viễn nói, “Anh muốn ăn món mới.”
“Được.”
“Con…” Bố Thường tần ngần một chút rồi nói, “Với cái đứa kia, có khỏe không?”
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim ra khỏi phòng bếp, nở nụ cười dịu dàng, “Dạ, khỏe.”
Bố Thường nói, “Vài ngày nữa bố sẽ sang chỗ các con, cùng ăn bữa cơm đi.”
“Thiện chí chứ?”
“Con nói cái gì?!” Bố Thường hết vui, “Sao? Sợ bố ăn thịt nó à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ấy còn nhỏ.”
“…Con tìm học sinh cấp hai đấy à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ấy nhỏ hơn bố nhiều.”
“Nói bằng thừa!”
Nghe tiếng đối phương vội vàng dập máy, Thường Trấn Viễn cười càng thêm vui vẻ.
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ cười gì vậy?”
“Không có gì.” Hắn nói, “Bố anh bảo mấy hôm nữa tới thăm em ấy mà.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc, nói khẩn trương, “Bác trai… thăm em?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ. Không có gì đâu, cãi nhau anh chịu.”
Lăng Bác Kim cười khổ, “Sư phụ cảm thấy bọn em sẽ cãi nhau à?”
Thường Trấn Viễn quan sát cậu một lúc lâu, lắc đầu nói, “Không đâu. Tính em đỡ hơn anh mà đám anh còn chẳng cãi nhau nữa là.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh với bác là bố con.”
“Em là con rể, như nhau cả.” Thường Trấn Viễn đứng dậy lên tầng, đi được một nửa thì bị Lăng Bác Kim nhào lên ôm lấy.
Lăng Bác Kim cọ mũi lên cần cổ hắn.
Thường Trấn Viễn không quen lắm, nhưng vẫn đứng yên mặc cậu cọ cho đủ.
Lăng Bác Kim dán lên tai hắn nói, “Bao giờ sư phụ cùng về gặp mẹ em với em?”
Thường Trấn Viễn nói, “Phải có kỳ nghỉ mới được.”
“Cuối tuần cũng được, cả đi cả về đi máy bay, vậy là đủ thời gian rồi. Không đủ thì tìm sếp xin nghỉ hai ngày.”
“Nghỉ gì?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Nghỉ kết hôn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không bằng em xin nghỉ đẻ, anh xin nghỉ chăm bà đẻ thì còn thêm được thời gian ở cữ nữa.”
Lăng Bác Kim cười hì hì nói, “Cũng không cần đợi lâu thế đâu. Chẳng phải vụ án Tưởng Hiểu cần tới thành phố M một chuyến đó sao? Mình có thể trích chút thời gian ra.” Vì chiến dịch Hầu Nguyên Côn nên thời gian tới thành phố M công tác bị hoãn lại. Song bọn họ đã liên lạc với cảnh sát thành phố M rồi, bên đó sẽ giám sát người trước đã.
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu có thể mới được.” Vừa nói xong thì di động trong túi vang lên, hắn mở ra xem, là Gậy trúc. “Dập máy nhé?”
Lăng Bác Kim nhấn nút nghe giùm hắn.
Thường Trấn Viễn ấn tiếp nút mở loa ngoài.
Gậy trúc nói, “Cố Hải Phát khai rồi. Nhất định các cậu không ngờ được người đứng sau anh ta là ai đâu.”
“Ai?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Gậy trúc nói, “Thành Vân Mạt!”
Thường Trấn Viễn nhăn mày.
Lăng Bác Kim “a” một tiếng, “Hôm nọ em thấy chị ta ở trung tâm thương mại. Em cứ tưởng là nhìn nhầm, sư phụ nhớ chứ, lúc điều tra vụ án Tưởng Hiểu, mình có tới trung tâm thương mại.”
“Ừ.”
Gậy trúc cảm khái, “Không ngờ chị ta lại sẽ mua người giết người.”
Lăng Bác Kim ngờ vực, “Sao chị ta muốn giết sư phụ?”
Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Vì Triệu Thác Đường là do anh giết.” Em trai, con trai của Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường, trong ba người quan trọng nhất của đời chị ta có hai người đã chết hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp trong tay hắn.
[1] Kỳ và Kỵ đồng âm [qí]. Kỳ trong kỳ lạ, kỵ trong kỵ binh.