Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 111 : Tự sát
Ngày đăng: 09:38 19/04/20
“Nhưng sao chị ta biết được?” Lăng Bác Kim hỏi.
Vấn đề này bọn họ nghĩ suốt quãng đường tới cục cảnh sát. Trừ những người có mặt ở hiện trường ra thì chỉ còn người ở cục cảnh sát biết Thường Trấn Viễn bắn Triệu Thác Đường. Đương nhiên cũng có khả năng người ở cục cảnh sát để lộ bí mật, nhưng có khả năng nhất vẫn là trong những kẻ bảo vệ Triệu Thác Đường khi ấy có kẻ liên lạc với Thành Vân Mạt.
Thường Trấn Viễn nói, “Đây có thể là điểm đột phá.”
Lăng Bác Kim nói, “Người ngoài không biết quan hệ giữa Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt, thân tín của Triệu Thác Đường ắt phải biết.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Mạch sự kiện trở nên rõ ràng, nhưng Lưu Triệu nghe được phỏng đoán này thì lại đưa ra một vấn đề mới, “Nếu thân tín của Triệu Thác Đường có liên lạc với Thành Vân Mạt, thế thì vì sao tên thân tín kia không ra tay mà lại đi uy hiếp một người bình thường trước giờ chưa từng chạm tới dao?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ta chưa khai à?”
Lưu Triệu lắc đầu, “Anh ta chỉ khai có đứa con gái đang nằm viện, cần tiền giải phẫu tiền nằm viện tiền thuốc men mấy trăm ngàn. Thành Vân Mạt cho anh ta tiền, sau đó đưa ra điều kiện này.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thành Vân Mạt tự ra mặt nói chuyện à?”
Lưu Triệu nói, “Ừ. Tôi bảo anh ta nhận diện qua ảnh, xác định là Thành Vân Mạt.”
Lăng Bác Kim nói, “Lẽ nào người bên Triệu Thác Đường đã đi sạch rồi sao? Hay là Thành Vân Mạt lén làm thế?”
Lưu Triệu nói, “Muốn biết thì dẫn về hỏi đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh biết người ở đâu à?”
Lưu Triệu nói, “Thành Vân Mạt và Cố Hải Phát đã hẹn nơi gặp mặt sau khi chuyện thành công. Tới lúc đó Thành Vân Mạt sẽ giúp anh ta bỏ trốn, chỗ đó rất gần nhà Gậy trúc, tôi bảo cậu ta tìm mấy anh công an tới điều tra rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Không lừa Cố Hải Phát đâu ha?”
Một câu thành sấm.
Gậy trúc và ba công an ngửi mùi hôi trong hầm để xe hai ba tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy ma nào cả.
Tới hơn bốn giờ sáng hôm sau, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đang tựa vào nhau ngủ trên sô-pha bị đẩy tỉnh, Gậy trúc mắt đỏ ngầu ngồi trên bàn trà nhìn bọn họ.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Anh là người hay quỷ thế?”
Gậy trúc nói, “Mẹ với vợ anh tin, anh cũng hơi hơi. Ha, dù sao tin cũng chẳng hại gì. Người nghĩ nhiều về kiếp sau, nghĩ nhiều về báo ứng thì không dễ dàng làm chuyện xấu. Chỉ cần cẩn thận đừng để bị lừa tiền là được rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Những kẻ lừa tiền nên nghĩ nhiều về kiếp sau và báo ứng.”
Gậy trúc nói, “Trong cục chúng ta, chắc chỉ sư phụ cậu là không tin thôi.”
“Ai bảo tôi không tin?” Thường Trấn Viễn ngậm thuốc lá đứng ở cửa.
Gậy trúc nhướn mày, “Cậu tin à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tin chứ.”
Gậy trúc nói, “Tin vào quỷ thần sao?”
“Tin vào quỷ thần, tin vào báo ứng, tin vào kiếp sau.” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi từng chữ.
Không chỉ Gậy trúc ngạc nhiên mà đến Lăng Bác Kim cũng hơi ngờ vực.
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải Triệu Thác Đường và Hầu Nguyên Côn đã gặp báo ứng rồi đó sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng đó, còn cả Trang Tranh nữa.”
Thường Trấn Viễn, “…” Qua đời lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa quên được hắn vậy?
Lăng Bác Kim bị lườm mà chẳng hiểu mô tê gì, chỉ có thể vô tội vò tóc.
Gậy trúc nói, “Thành Vân Mạt vẫn còn trong phòng đấy, đừng nhắc tới Triệu Thác Đường nữa. Đời này Triệu Thác Đường tìm được người vợ trọng tình trọng nghĩa như Thành Vân Mạt, đúng là may mắn. Hy vọng kiếp sau bọn họ làm người tử tế, đừng đi lệch đường, tu thành chính quả.”
Lăng Bác Kim rì rầm, “Trọng tình trọng nghĩa tới độ mua kẻ giết người, phụ nữ như vậy cũng khủng bố lắm.”
Gậy trúc nói, “Cậu còn trẻ, cậu không hiểu, đây là tình yêu mà.”
“Ai bảo em không hiểu chứ.” Lăng Bác Kim cười hì hì nhìn thoáng sang Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn hút thuốc, lại đi ra ngoài cửa.