Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 19 : Rất nguyên tắc, rất bài bản

Ngày đăng: 09:36 19/04/20


Trong xe lót mấy lớp bìa cứng, phía trên có một cái túi bạt, mùi thối rõ ràng là truyền từ trong túi bạt ra.



Lưu Triệu lấy găng tay ra khỏi túi, nhẹ nhàng kéo mở khóa túi bạt.



Mùi thối nồng nặc hơn bốc lên, đến nỗi Thường Trấn Viễn đã né xa từ sẵn cũng phải bịt mũi lại.



“Ối mẹ ơi! Cái gì mà thối vậy?” Tài xế làm động tác nôn khan.



Lưu Triệu kéo khóa lại, “Dẫn người và xe về.”



Thường Trấn Viễn đợi ông ta đóng cốp xe lại mới đi sang.



Lưu Triệu như cười như không nhìn hắn, “Giỏi đấy! Mỗi cái túi bạt mà cũng nhìn ra được thi thể.” Ông ta nói xong, không đợi Thường Trấn Viễn đáp lời đã lên luôn một cái xe cảnh sát ở đó.



Thường Trấn Viễn cũng định đi nhưng bị tài xế níu lại, “Đồng chí, anh vẫn chưa trả tiền mà.”



“Viết hóa đơn, mai tới cục cảnh sát lấy tiền.” Thường Trấn Viễn thừa dịp tài xế ngẩn người, sải bước lên xe.



“Vậy tốt xấu gì cũng phải để tên lại chứ!” Đợi cảnh sát hoàn hồn lại, xe đã nối đuôi nhau đi rồi, “Này! Đừng chơi xấu đó!”



Trở lại cục cảnh sát, Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn thẩm vấn suốt đêm.



Pháp y bị gọi tới khám nghiệm tử thi.



Vào lúc cả thành phố yên tĩnh nhất tối tăm nhất, cục cảnh sát vẫn sáng đèn.



Phòng thẩm vấn.



Lưu Triệu nói, “Nói đi. Tên gì? Làm gì?”



Hai người cúi đầu, không lên tiếng.



Lưu Triệu nện mạnh cuốn sổ ghi cung lên bàn, nói, “Không nhớ à? Người kia là ai giết hẳn là nhớ được chứ?”



Hai người vẫn làm thinh.



Lưu Triệu nói, “Giờ các anh không nói cũng vô dụng, thi thể vẫn đang nằm trong phòng pháp y đấy. Lần này nhân chứng vật chứng đều lấy được! Tôi bây giờ hỏi các anh là để cho các anh cơ hội thẳng thắn nhận khoan hồng. Muốn một lần nữa làm người ngay hay vào tù hối cải thì phải xem chính các anh.”



Một người trong đó nói, “Nếu chúng tôi dám làm cái việc này thì đã lường được một ngày như thế này rồi. Anh đừng phí thời gian hỏi, dù sao cũng có được cả nhân chứng vật chứng rồi, anh thích làm gì thì làm!”



Lưu Triệu cười lạnh nói, “Hả? Ngang với tôi à? Được, anh…”



“Mẹ anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thường Trấn Viễn chợt tiếp lời.
Lâu không trông thấy khuôn mặt này, đột nhiên gặp ở đây vẫn khiến Thường Trấn Viễn thấy hơi khó chịu trong lòng. Hắn quay mặt đi nói, “Có tình hình gì không?”



Lăng Bác Kim nói, “Không có.”



Thường Trấn Viễn nói, “Các cậu về trước đi.”



Lăng Bác Kim nói, “Có phải hôm nay sư phụ gặp tình hình gì không?”



Thường Trấn Viễn nói hờ hững, “Tình hình gì?”



Lăng Bác Kim nói, “Em biết sư phụ bảo Vương Thụy bám theo Chu Tiến nhất định là bởi phát hiện tình hình gì khác.”



Thường Trấn Viễn vốn đang mở cửa xe, nghe vậy thì đóng sầm vào, nói lạnh lùng, “Cậu quen tôi được bao lâu? Mà dám bảo biết tôi?’



Lăng Bác Kim bị hỏi khó, chỉ biết cười trừ.



Vương Thùy từ ghế sau bò lên ghế lái, thò đầu ra, nói lơ mơ, “Có chuyện gì thế?”



Thường Trấn Viễn ấn đầu cậu ta lại, “Không có gì. Cậu về được rồi.”



Vương Thụy trông thấy hắn thì tỉnh táo lại ngay, vừa xuống xe vừa rầy rà, “Nói rõ luôn nhé, lần này tính là thay ca đó.”



Thường Trấn Viễn nói, “Tính là tăng ca.”



Vương Thụy không chịu kêu lên, “Dựa vào đâu chứ?”



“Cậu định làm gà trống gáy cho cư dân quanh đây tỉnh à?” Thường Trấn Viễn nhìn cậu ta, “Có vấn đề gì thì về hỏi đội trưởng.”



Vương Thụy mờ mịt nhìn sang Lăng Bác Kim.



Lăng Bác Kim nhún vai.



“Vậy tụi mình về thôi.” Vương Thụy đoán lần này có khả năng Thường Trấn Viễn bắt mình thay ca thật sự là vì liên quan tới nhiệm vụ, cũng không lằng nhằng nữa, vội vàng mặc áo tử tế kéo khóa lên rồi cất bước rời đi.



Lăng Bác Kim đi theo cậu ta hai bước, lại vòng về nói, “Em đi theo sư phụ chưa lâu, nhưng em biết sư phụ là người rất bài bản rất nguyên tắc.” Cậu nói xong, không đợi Thường Trấn Viễn phản ứng đã nhảy chân sáo bắt kịp Vương Thụy, hai người bá vai bá cổ đi về.



Bài bản? Nguyên tắc?



Thường Trấn Viễn cười lạnh lùng. Phải, là rất nguyên tắc, vậy nên có thù tất báo, mà còn là có thù tất báo rất bài bản.



[1] Vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.