Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 20 : Sự phản kháng của nghi phạm
Ngày đăng: 09:36 19/04/20
Đầu to tới trung tâm bảo hiểm xã hội xin tờ danh sách trở về, cười hề hề với Gậy trúc, “Chẳng ngờ hộp đêm Danh Lưu lại còn mua bảo hiểm xã hội cho tiếp viên cơ đấy, đúng là tuân thủ pháp luật ghê!”
Cá nhỏ xen vào nói, “Còn phải nói à. Tuy Trang Tranh buôn lậu, nhưng hắn đối xử với nhân viên không tệ đâu. Bảo hiểm ngày nghỉ phụ cấp trợ cấp tất tật không thiếu, nghe bảo thưởng cuối năm bét nhất cũng phải số này.” Cô vươn một bàn tay ra.
Đầu to nói, “Chả trách bao nhiêu người quyết bán mạng cho hắn như thế. Này, hai tên kia khai chưa?”
Gậy trúc nói, “Từ qua tới giờ không nói gì cũng không ăn cơm, chỉ uống nước.”
Cá nhỏ nói, “Đã thả Trần Cát Lợi về rồi, manh mối này không thể để đứt đoạn được nữa.”
Đầu to nói, “Yên tâm đi. Dù có là Thiên Hoàng tới đây cũng không cứu được bọn họ. Lần này nhờ có A Tiêu nhanh trí, nè, em nói coi sao cậu ta bỗng nhiên nhanh trí thế nhỉ?”
Gậy trúc ngừng bút, ngẩng đầu khỏi báo cáo.
Cá nhỏ nói, “Khiến đàn ông lột xác không phải tình yêu thì là thù hận.”
Đầu to cười nói, “Đoán mò à. Ngày nào anh chả ở cùng A Tiêu, có thấy cô bé nào xuất hiện bên cậu ta đâu. Nếu có thật thì cũng chỉ có em thôi. Ai bảo em là bông hoa duy nhất trong đội chúng ta cơ.”
Cá nhỏ chống cằm nói, “Dựa theo tiến triển hiện tại của ảnh, gầy thêm chút nữa, ăn mặc gọn gàng chút nữa, chưa chừng em sút luôn lão Mã nhà em để theo ảnh đó.”
Đầu to nói, “Em phải nói sớm chứ. Nếu sớm biết em yêu cầu thấp như vậy thì lúc trước anh đã ra tay rồi. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.”
Cá nhỏ nói, “Biến. Anh thì không được.”
“Sao anh không được chứ? Anh kiên nhẫn được đó.”
“Đầu anh to quá.”
“Bên trong toàn chất xám đấy!”
Gậy trúc nói một câu lạnh lẽo, “Sao không thể là thù hận hả?”
Đầu to và Cá nhỏ đều ngẩn ra.
“Cái này sao mà được nhỉ? Đám chúng ta ngày nào cũng gặp nhau, có thấy cậu ta gặp phải chuyện gì đâu.” Đầu to ngờ vực nhìn anh ta, “Hay là anh nghe được phong thanh gì hử?”
Gậy trúc quay bút, “Mấy ngày trước, thư ký của phó thị trưởng tới tìm cậu ta.”
Đầu to và Cá nhỏ ngó nhau.
Mấy ngày này họ đều bận tới nỗi gót chân không chạm đất, chẳng mấy khi có cơ hội túm tụm lại buôn chuyện như hiện giờ. Với lại, Lưu Triệu, Thường Trấn Viễn và Gậy trúc đều không phải người nhiều chuyện, nếu không phải hôm nay Đầu to và Cá nhỏ khơi ra thì Gậy trúc sẽ không nói chuyện này ra đâu.
Đầu to nói, “Thế giờ sao? Để bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Thường Trấn Viễn đứng dậy ra ngoài.
Đầu to gọi, “Cậu đi đâu thế?”
“Không phải có hai người ở trong tay chúng ta sao?” Thường Trấn Viễn đút tay vào túi quần đi ra ngoài.
Lưu Triệu nhíu mày lơ đãng, nói với Gậy trúc, “Cậu đi cùng đi.”
Trong phòng thẩm vấn lặng như tờ.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa đi vào, trông thấy hai người nọ nhoài trên bàn ngủ khò khò. Hắn tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó châm thuốc, hút lặng lẽ.
Lúc Gậy trúc đi vào thì trông thấy cảnh tượng như vậy.
Anh ta đóng cửa lại, lặng lẽ kéo ghế ra ngồi xuống.
Hai người nằm nhoài trên bàn cuối cùng cũng tỉnh dậy, trông thấy Gậy trúc thì không tỏ vẻ gì, nhưng lúc trông thấy Thường Trấn Viễn thì sắc mặt biến đổi thấy rõ.
Thường Trấn Viễn day tắt đầu mẩu lên bệ cửa sổ, tiện tay ném ra ngoài, sau đó quay người lại, “Mẹ anh ở khu tái định cư Trường Hà.”
Sạt.
Một kẻ trong đó đứng lên, trên mặt là vẻ phẫn nộ và khiếp sợ nói không lên lời.
Thường Trấn Viễn nói từ từ, “Bà Tiền Ngọc Lan.”
“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày muốn làm gì?!” Y thình lình đẩy ghế ra nhào về phía Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn giơ tay định bắt lấy tay đối phương, nhưng rõ ràng là hắn đánh giá cao sức lực của thân xác này, chưa đợi hắn sử dụng kỹ xảo bắt giữ, người đã bị xô lên bức tường phía sau, người nọ dùng sức vung một đấm, đập nặng nề lên bụng hắn.
Thường Trấn Viễn ăn đau khom người lại.
Không đợi người nọ tung nắm đấm thứ hai, Gậy trúc đã giữ chặt lấy người nọ, dùng sức lôi qua bên cạnh. Anh ta vừa lôi vừa quát, “Định làm gì hả? Ngoan ngoãn chút đi! Sợ tội danh trên người chưa đủ hả?”
“A!” Kẻ bị ôm lấy đột nhiên phát ra một tiếng gào rú từ sâu trong tâm khảm, “Mày dám làm gì mẹ tao! A…”
Lăng Bác Kim đẩy cửa đi vào thì trông thấy Thường Trấn Viễn ôm bụng tựa vào tường, Gậy trúc ôm một trong hai nghi can, một nghi can khác cầm ghế tính nện lên Gậy trúc.