Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 68 : Đi công tác
Ngày đăng: 09:37 19/04/20
“Ông chắc cách này có ích chứ?” Gửi tin nhắn xong, Lăng Bác Kim lập tức gọi cho Vương Thụy.
Vương Thụy nói, “Người có tuổi thích kiểu vậy lắm.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ tôi đã đến ba mươi đâu.”
Vương Thụy nói, “Thế thì càng thích kiểu vậy.”
“…” Lăng Bác Kim nói, “Sao tôi thấy không đáng tin lắm nhỉ. Ông từng áp dụng với Đầu to à?”
Di động mãi chẳng có tiếng gì.
“À lố?”
“Không.” Giọng Vương Thụy hơi quạu.
Lăng Bác Kim nói, “Thế nên tôi là chuột bạch hử?”
Vương Thụy nói, “Nói thật chứ sư phụ ông dở dở ương ương, ông mà nghiêm túc nói chuyện với anh ta chắc chắn sẽ bị liếc trắng cả mắt, chi bằng dùng cách ngoắt ngoéo này vẫn hơn. Chưa chừng anh ta vui cái là chuyện này sẽ xong ngay thôi. Nhỏ em họ tôi toàn dùng chiêu này đối phó mẹ nhỏ, thi không tốt, muốn mua đồ mới, mất di động, mười lần chẳng sai.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi thấy càng không đáng tin rồi đấy.”
“Được rồi, dù sao tệ nhất cũng chỉ thế này thôi.” Vương Thụy an ủi cậu hai câu rồi tắt máy đi ngủ, bỏ lại Lăng Bác Kim một mình ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại.
Đợi tới mười một giờ, Lăng Bác Kim biết có lẽ không nhận được câu trả lời rồi, bất đắc dĩ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhìn ánh sáng màn hình dần tối lại.
Ngày hôm sau, Lăng Bác Kim dậy thật sớm xuống mua đồ ăn sáng.
Thường Trấn Viễn hít đất xong, tắm rồi đi xuống dưới, trông thấy Lăng Bác Kim đang mở từng hộp thức ăn ra, “Sư phụ, cháo trắng anh thích, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi ạ.” Cậu vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Thường Trấn Viễn, tới tận lúc hắn ngồi vào bàn, tiện tay cầm thìa lên mới thở phào một hơi.
“Sư phụ, ăn thử trứng tráng đi ạ.” Cậu đủn đống hộp đồ ăn tới trước mặt Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn mở miệng, “Tôi giống cảnh sát lắm à?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra. Đây thật là một câu hỏi quái lạ, giống như một người đàn ông đang hỏi tôi giống đàn ông lắm à? Cậu đưa đôi đũa đang gắp đồ ăn về, cười ha ha, “Sư phụ vốn là cảnh sát mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có cảnh sát rất giống lưu manh.”
Lăng Bác Kim nói, “Người cảnh sát giống cảnh sát nhất trong cảm nhận của em là bố em, nhưng sư phụ là người cảnh sát giống bố em nhất.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ý cậu là tôi nhì[1] à?”
Thường Trấn Viễn xuống xe hút thuốc. Tuy dạo này tâm trạng không gay go như lúc mới sống lại, hút thuốc cũng bớt đi rồi, nhưng đã thành thói nghiện thuốc lá, hằng ngày không hút lấy dăm điếu thì cảm thấy mồm miệng nhạt toèn toẹt, ngón tay ngứa ngay ngáy.
Lăng Bác Kim cầm chai nước khoáng xuống xe, “Phía trước xảy ra tai nạn ô tô, đâm nghiêm trọng lắm.”
Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc trên tay, thoải mái đáp một tiếng.
Lăng Bác Kim rì rầm, “Mong là kịp tới trạm xăng trước giờ cơm trưa.”
Cho tới giờ cơm trưa, đoàn xe dài dằng dặc vẫn anh nhích một chút tôi dịch một tẹo như sên bò.
Lăng Bác Kim với chủ mấy xe bên cạnh đã làm quen với nhau rồi, trò chuyện trời nam bể bắc. Con gái của một chủ xe trong số đó cho cậu một cây xúc xích hun khói. Lăng Bác Kim đưa xúc xích cho Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn ăn sạch sẽ không hề khách khí.
Tiểu Lộ cởi đồng phục cảnh sát, chẳng biết kiếm được cái áo khoác ở đâu ra, mặc lên rồi vào xe người khác chơi đấu địa chủ.
Chỉ có Thường Trấn Viễn một mình một chỗ.
Một chủ xe với Lăng Bác Kim nói chuyện tràng giang đại hải, bèn nói, “Lãnh đạo của các cậu đó ha.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thế cũng được.”
Chủ xe nói, “Nhìn khí thế đã thấy khác rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng thế đó, rất chính khí.”
“Không phải chính khí.” Chủ xe hạ giọng xuống, “Rất quan liêu.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, cười nói, “Nào có chứ.” Cậu ở cùng Thường Trấn Viễn lâu rồi, thành ra không cảm thấy hắn quan liêu, thậm chí nhiều lúc cảm thấy hắn có hơi phỉ khí.
Chủ xe nói, “Nói thật với cậu nhé, mắt anh tinh lắm, đối phương rốt cuộc là người thế nào anh nhìn cái là rõ. Anh ta nhìn đã biết không thường khom eo cúi đầu với người khác.”
Lăng Bác Kim nói, “Cái này thì đúng vậy thật.”
Chủ xe đắc ý, “Đúng phỏng? Với lại không dễ hầu lắm.”
Lăng Bác Kim nghe giọng anh ta hơi lớn, gượng cười không nói.
Hai người tán dóc một lát, Lăng Bác Kim quay về uống nước liền nghe Thường Trấn Viễn nói ơ hờ, “Cậu định hầu tôi thế nào vậy?”
[1] Nhì còn có nghĩa là ngốc trong tiếng Trung.