Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 69 : Bi hài kịch lúc say rượu

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Lăng Bác Kim đoán âm lượng của chủ xe sẽ để Thường Trấn Viễn nghe thấy, nhưng không ngờ hắn lại hỏi huỵch toẹt ra như vậy, cười làm lành, “Anh Triệu ảnh nói giỡn, sư phụ đừng để bụng.”



Thường Trấn Viễn nói, “Tôi rất chờ mong lời nói giỡn của anh ta.”



Lăng Bác Kim vặn nắp, nghe vậy đưa chai nước khoáng tới trước mặt Thường Trấn Viễn, cười nói, “Hay là em hầu sư phụ uống nước nhé?”



Thường Trấn Viễn hạ mắt nhìn miệng chai.



Lăng Bác Kim phát hiện mình đùa không buồn cười cho lắm, nâng chai ở lưng chừng không, không biết nên tiến một bước hay là lùi một bước. Vừa vặn xe phía sau bóp còi, cậu mới nhận ra xe đằng trước chuyển động, lập tức rụt tay về vặn chặt nắp chui vào ghế lái, khởi động ô tô đi về trước.



Tiểu Lộ đang đấu địa chủ hừng hực khí thế, thấy có người lái xe thì càng dành trọn tinh thần vào công cuộc đấu tranh lật đổ giai cấp tư sản.



Đoàn xe chuyển động ì ạch, song con đường cũng dần dần thông thoáng.



Tiểu Lộ cuống lên, liếc miết về phía xe cảnh sát, sợ sểnh ra cái là mất hút.



Lăng Bác Kim cười nói, “Nếu liệng Tiểu Lộ đi thì sao đây?”



Thường Trấn Viễn nói, “Một mình cậu hầu tôi tới thành phố D.”



Nụ cười của Lăng Bác Kim trở nên khổ sở, “Sư phụ, câu đó em có nói đâu.”



Thường Trấn Viễn, “Anh ta bất bình thay cho cậu.”



Lăng Bác Kim mím môi, vẻ như không biết nên đáp lời thế nào.



Thường Trấn Viễn nhìn sườn mặt trẻ trung của cậu, chợt ý thức được người trẻ tuổi này kỳ thật chỉ khoảng một nửa số tuổi của hắn, nếu mình tảo hôn thì chắc con cái cũng lớn tầm này rồi, thảo nào cậu coi mình như bố cậu. Kiếm chuyện với cậu như vậy khiến hắn cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con. Thứ cảm giác này khiến tâm trạng của hắn chợt sa sút, không có lòng dạ nào trêu đùa tiếp nữa, nói dửng dưng, “Tôi đùa đấy.”



Lăng Bác Kim chớp mắt, nhanh chóng liếc mắt qua, dường như hơi luống cuống với lời giải thích bỗng dưng xuất hiện của hắn.



Thường Trấn Viễn ôm ngực co người, dựa vào cửa sổ ngủ.



Con đường cuối cùng cũng thông suốt, con BMW Tiểu Lộ đang ở trong vẫn đi phía trước không xa không gần, cho tới trạm thu phí tiếp theo, Tiểu Lộ mới vui vẻ lên xe. Cậu ta hơi sợ Thường Trấn Viễn, sau khi vào xe còn cố ý nhìn sắc mặt của hắn.



Lăng Bác Kim cười nói, “Thắng bao nhiêu vậy?”



Tiểu Lộ nói, “Ăn hai tát.”



Lăng Bác Kim nói, “Rõ thật là thua bạc lấy thịt ra đền mà.”



Tiểu Lộ ha hả cười theo, thấy Thường Trấn Viễn không nói gì mới yên lòng.




“Em xuống mua đồ ăn sáng, sư phụ muốn ăn gì?” Cậu hỏi.



Thường Trấn Viễn nói, “Không cần đâu.”



Lăng Bác Kim nghe giọng hắn là lạ, duỗi tay sờ trán hắn, cảm xúc nóng hập khiến cậu ngẩn ra, “Sư phụ, anh sốt rồi.”



Thường Trấn Viễn cuộn người vào trong chăn không nói chuyện.



Lăng Bác Kim mặc đồ xong đi xuống, hỏi quầy tiếp tân gần đây chỗ nào có hiệu thuốc.



Cậu lượn một vòng, hiệu thuốc vừa vặn mở cửa. Cậu mua nhiệt kế và thuốc rồi đi mua đồ ăn sáng, lúc về Thường Trấn Viễn vẫn đang ngủ. Cậu đun nước sôi, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai Thường Trấn Viễn, đỡ hắn ngồi dậy.



Thường Trấn Viễn mở mắt nhìn cậu.



“Sư phụ, ăn ít đồ lót dạ rồi uống thuốc.” Cậu lấy cháo trắng ra, xúc một thìa đưa qua.



Thường Trấn Viễn ngồi tựa vào gối đầu một lát, mới nhận lấy cháo và thìa, ăn chậm rì rì. Song hắn mất khẩu vị, ăn được mấy thìa liền đặt xuống. Lăng Bác Kim đo nhiệt độ cơ thể cho hắn.



Ba mươi tám độ bảy.



Lăng Bác Kim cười khổ, “Chuyến công tác này khổ quá.”



Thường Trấn Viễn nhìn lướt một vòng trên mặt cậu.



Lăng Bác Kim đỡ hắn nằm trở lại, “Lát uống thuốc sau ạ.”



Thường Trấn Viễn đau đầu ghê gớm, nhanh chóng nhắm mắt lại.



Lăng Bác Kim vốn chỉ mong về sơm sớm, giờ nhìn bộ dạng của Thường Trấn Viễn, lại hy vọng mấy người kia tới muộn chút. Song sự lo lắng của cậu hoàn toàn thừa thãi, bọn cậu đêm qua uống tới mức ấy, người của cục cảnh sát địa phương rất biết ý, tận mười giờ mới đến. Thường Trấn Viễn đã thay xong quần áo, mặc nguyên quần áo nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.



Tiểu Quách ở lại làm người dẫn đường ngủ cùng phòng Tiểu Lộ tối qua vừa vào cửa liền nói, “Lão Thường, ngày qua vậy là không được đâu nhé! Chán quá đi! Uống có mấy ngụm, chẳng dũng mãnh được như đồ đệ của anh!” Cậu ta nói còn đập đập lên chân Thường Trấn Viễn. Lăng Bác Kim cản trước mặt Thường Trấn Viễn, “Sư phụ tôi bình thường không uống rượu, hôm qua là quên mình bồi quân tử đấy. Cậu thấy đấy, phát sốt luôn rồi đây này.”



“Hả? Sốt rồi sao?” Tiểu Quách đơ ra, “Mấy cốc bia đã sốt rồi? Lão Thường, anh như vậy không được đâu, phải rèn luyện nhiều vào.”



Thường Trấn Viễn chậm rãi ngồi dậy.



Lăng Bác Kim lo lắng nhìn hắn. Cậu biết tính tình sư phụ mình không tốt, ai mà biết liệu lúc đang bệnh có phát tác hay không.



Ai ngờ Thường Trấn Viễn mỉm cười nói, “Đúng vậy, về sau phải mời cậu tới thành phố chúng tôi giao lưu học hỏi mới được.” Ỷ mạnh hiếp yếu nhỉ? Xa luân chiến nhỉ? Chuốc rượu nhỉ? Đáy mắt hắn lập lòe thứ ánh sáng giá lạnh, Tiểu Quách đứng trong phòng điều hòa nhìn vậy rùng mình một cái.