Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 96 : Kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


Thời gian gửi tin nhắn cuối cùng là năm rưỡi chiều, tức là, cậu đợi ở sân bay đúng năm tiếng?



Cầm hành lý đi ra, Thường Trấn Viễn vô thức nhìn về nhóm người đang đón máy bay.



Một nhóm người mặt mày nhạt nhòa.



Hắn lên taxi, lúc báo địa chỉ, đáy lòng chợt tràn lên cảm giác gắn bó ấm áp. Căn phòng hắn ở hơn mười năm trước kia chẳng thể cho hắn thứ cảm giác này.



Ô-tô lao vun vút xuyên qua các tòa cao ốc.



Ký ức của Thường Trấn Viễn nhấn nút play trên từng con phố quen thuộc.



Ký ức của Trang Tranh, ký ức của Thường Trấn Viễn, hòa quyện với nhau.



Cuối cùng, hắn nhận ra mình quả nhiên có tuổi rồi, thời gian của Trang Tranh cách quá khứ của hắn chưa tới mấy tháng, thế mà đã trở nên xa xăm mờ ảo trong ký ức rồi.



Xe cuối cùng cũng tới dưới tòa nhà.



Khói bếp vấn vít, lại tới giờ cơm.



Nhà Đầu to tối om, người sắp kết hôn, chạy đôn chạy đáo là chuyện khó tránh.



Hắn mang hành lý xuống nhanh chóng lên tầng.



Trong hành lang có hàng xóm đi qua, lúc chào hỏi thế mà lại gọi hắn một tiếng Thường tiên sinh. Thường Trấn Viễn ngạc nhiên nhìn bà ta, là một cụ bà sáu mươi mấy tuổi, đeo kính mắt, mặt mũi hiền từ, nhớ loáng thoáng là có gặp mấy lần, biết bà ta ở tầng dưới, nhưng chẳng ngờ bà ta nhớ được tên hắn.



“Tiểu Lăng nhà cậu tốt quá, sửa ống nước rất nhanh chóng, còn bảo sơn tường giúp nhà chúng tôi nữa. Cảm ơn thằng bé hộ tôi nhé.” Bà cụ thấy hắn dừng bước, quay lại nói chuyện một lúc với hắn, thấy hắn không phản ứng gì mới biết ý rời đi.



Tới tầng năm, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng truyền ra mùi mì ăn liền nồng nặc.



Lăng Bác Kim nghe thấy tiếng động ra khỏi phòng bếp, một tay cầm bát một tay cầm đũa, kinh ngạc nhìn hắn, “Sư phụ?”



“Sủi cảo à?” Thường Trấn Viễn trở tay đóng cửa lại, thay giầy.



Lăng Bác Kim nói, “Em mua rồi, bỏ trong tủ lạnh. Giờ em đi nấu đây.”



Thường Trấn Viễn nói, “Nấu một nửa trước đã.”



“Vì sao ạ?”



“Giữ một nửa dự phòng.”




Thường Trấn Viễn nhìn Đầu to, “Bao giờ?”



“Hai tư tháng này.” Đầu to nói, “Có gấp chút chút, song thầy tướng bảo cưới hôm đó đảm bảo sống ân ái một đời.”



Thường Trấn Viễn nói, “Tiền thưởng anh cho ông ta hẳn nhiều lắm.”



Ánh mắt Đầu to nhìn hắn từa tựa người lên bờ rồi đang nhìn người anh em vẫn còn giãy giụa dưới sông, “Chú em A Tiêu, đừng tị nạnh. Cậu yên tâm, anh nói với Trân Trân rồi, đến lúc đó nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một cô vợ xinh đẹp hiền lành. Đến lúc đó nhớ cảm ơn bà mối là được rồi. Người anh em, không cần cảm ơn!”



Cá nhỏ thấy Thường Trấn Viễn ra vẻ bất đắc dĩ, đột nhiên nói một câu, “Bản án Hầu Nguyên Côn sao rồi?”



Đầu to ngừng cười ngay lập tức, “Lão Hổ nói…”



“Ha ha ha…” Cá nhỏ và Gậy trúc lập tức cười váng.



Đầu to vậy mới biết mình bị chơi xỏ, “Làm việc phải nghiêm túc.”



Cá nhỏ nói, “Chuẩn bị tiệc cưới thế nào rồi?”



Đầu to ngượng nghịu lừng khừng một lúc mới nhỏ giọng nói, “Cũng hòm hòm rồi.”



Đùa giỡn xong, mọi người quay lại chuyện chính, nói về vụ án Hầu Nguyên Côn.



Đầu to nói, “Tuy kế hoạch thâm nhập của các cậu lần trước thất bại, nhưng phía lão Hổ thì thành công rồi, mà còn có đầy đủ dấu vết chứng minh Lỗ Dương Quang và em trai hắn là Lỗ Hải Ba dính líu tới việc buôn bán chất gây nghiện, bản án đã chuyển cho lão Hổ rồi. Trước mắt vẫn chưa có chứng cớ chứng minh Hầu Nguyên Côn liên quan tới vụ này, song chúng ta sẽ tiếp tục điều tra vụ cháy ở biệt thự của Triệu Thác Đường và mấy tên đàn em mất tích.”



Thường Trấn Viễn nói, “Có manh mối không?”



Đầu to nói, “Chỉ có thể lần theo công ty và thân tín của Triệu Thác Đường để điều tra, tra chứng cứ vắng mặt khi ấy của bọn họ.”



Thường Trấn Viễn nói, “Không điều tra Hầu Nguyên Côn à?”



Đầu to nói, “Không có chứng cứ chứng minh lão có liên quan tới vụ án này, khó mà điều tra được. Với lại lão Hổ cũng không muốn chúng ta tiếp xúc nhiều với lão, tránh đánh rắn động cỏ.”



Thường Trấn Viễn nói, “Thế Lịch Sâm thì sao?”



Mọi người lặng ngắt.



Đầu to thở dài, “Sếp bảo, tạm ngưng lại đã.”



Thường Trấn Viễn vỗ vai anh ta, “Yên tâm, thiện ác cuối cùng… rồi sẽ báo.” Hắn đã gặp báo ứng rồi thì sao bọn chúng không bị cho được!