Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 97 : Sáu tên mất tích

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


Công ty của Triệu Thác Đường đã giải thể, Thành Vân Mạt suy sụp chuyển tới thành phố khác, nhưng công nhân của công ty vẫn còn đây. Bọn họ có người tìm việc mới, có người ở nhà chờ việc, cũng có người dứt khoát tham gia băng nhóm khác trong thành phố.



Song dù là kiểu nào thì đều là đối tượng chú ý trọng điểm của đám Đầu to. Ai đi làm, sau khi tan tầm sẽ được mời tới cục cảnh sát tán chuyện giải sầu, ai đang chờ việc với tham gia băng nhóm khác thì khỏi phải bàn, chốc chốc lại mời tới uống trà.



Thường Trấn Viễn ngồi phía sau Đầu to, vừa gặm quả táo được phân cho bữa trưa, vừa nhìn Đầu to liên tục hỏi người đối diện những câu hỏi na ná nhau.



Người này tuy hắn không quen, nhưng rất ấn tượng. Y tên là Lương Nhuận Phát, một là y thường tự xưng là Cổ Hoặc Tử[1] vùng này, thích xỏ lỗ trên cơ thể, hai là y có một mụ vợ dám cầm dao phay rượt chồng trên phố.



Chuyện của y Triệu Thác Đường thường lôi ra làm trò cười, hắn có nghe mấy lần, quả đúng là một nhân tài.



“Cán bộ à. Thái độ phục vụ hiện giờ của các anh không được đâu! Các anh có khái niệm hiệu suất không thế, cùng một câu định hỏi mấy lần? Tôi là người nộp thuế, có hiểu người nộp thuế không? Áo cơm cha mẹ của các anh đó. Sao các anh có thể suốt ngày rầy rà áo cơm cha mẹ của các anh? Tôi sẽ tới Sở liêm chính[2] tố cáo các anh đó!”



Đầu to nói, “Chúng tôi gọi là Ủy ban thanh tra kỷ luật.”



“OK. Thế thì là Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Anh có thả hay không? Không thả thì tôi sẽ kiện các anh.”



Thường Trấn Viễn nói, “Đợt này xem phim gì? Hồ Sơ Trinh Sát[3] à?”



“Phim đó xem xong lâu rồi, tôi đang xem Lực Lượng Phản Ứng[4]… Sao anh biết tôi từng xem Hồ Sơ Trinh Sát?” Lương Nhuận Phát nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Thường Trấn Viễn.



“Tối hôm Triệu Thác Đường chết anh đang làm gì?”



Lương Nhuận Phát đập bàn bực mình, “Tôi nói mấy trăm lần rồi, tôi xem ti-vi với vợ!”



“Trừ tối thứ Bảy Chủ nhật vợ anh sẽ về nhà mẹ anh ăn cơm với anh ra, thứ Hai tới thứ Sáu vợ anh đều chơi mạt chược, ai xem ti-vi với anh hả?”



“Sao anh biết?” Lương Nhuận Phát giống như con mèo bị đạp phải đuôi, giật thót lên, sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt đó tựa như đang nhìn quái vật vậy.



“Với lại chẳng phải anh nuôi hai cô bồ nhí ở ngoài sao? Ngày lẻ sang phía đông, ngày chẵn sang phía tây…”



“Câm mồm, anh câm mồm lại cho tôi!” Lương Nhuận Phát điên cuồng hét lên, nhảy bật lên, miệng không ngừng lầu bầu, “Chết tới nơi rồi chết tới nơi rồi, mụ la sát sẽ biết mất, mụ sẽ giết tôi, nhất định sẽ giết tôi… làm sao đây… Tôi nên làm sao đây…”



Đầu to há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt.



“Trước khi tôi gọi điện cho vợ anh, tôi hỏi lại lần nữa, tối hôm Triệu Thác Đường chết anh đang làm gì?”



Lương Nhuận Phát trừng trộ quai hàm đang không ngừng phồng lên vì nhai của Thường Trấn Viễn, ánh mắt hung ác.



Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không biết hai cô bồ nhí của anh tên gì sống đâu, song tôi nghĩ hẳn vợ anh có thể tìm ra nhanh thôi.” Hắn chọc ngón tay vào Đầu to.



Đầu to giả vờ giả vịt lật tài liệu, “Vợ anh tên gì ấy nhỉ, Hà Mỹ Vân phỏng?”
Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nói bình tĩnh, “Ở nhà.”



Đầu to, “…”



Lưu Triệu cười nói, “Không sao không sao, có lòng là được rồi.”



Đầu to nói, “Chẳng phải đón Hòa thượng là mang tới được đó sao?”



Thường Trấn Viễn không lên tiếng.



Lưu Triệu nhìn Đầu to.



Đầu to nói, “Chắc lại cãi nhau rồi.”



Lưu Triệu nói, “Cãi nhau cái gì, kể nghe coi.”



Thường Trấn Viễn chẳng cò cưa nữa, trực tiếp chỉ huy xe ngựa lao vào trận địa, bức tử lão tướng của Lưu Triệu ở hậu cung.



“Cậu đến không để đánh cờ, cậu đến tìm người giết thời gian.” Lưu Triệu nói.



“Chao, không còn sớm nữa.” Đầu to muốn về nhà buôn điện thoại, giục Thường Trấn Viễn về.



Lúc gần đi, Lưu Triệu nói thấm thía, “Đầu gút thắt vào thì không có chuyện không cởi được, chỉ xem cậu có muốn cởi hay không thôi.”



Muốn, đương nhiên là hắn muốn.



Nhưng hắn muốn cởi đầu gút này, lại chẳng lòng dạ đâu mà thắt cái gút như vậy nữa.



Đầu to lái xe vào Hạnh Phúc Điền Viên, khu dân cư đắm chìm trong sự giao hòa giữa chập tối và buổi đêm.



Thường Trấn Viễn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn của nhà hắn, lông mày không nhịn được mà nhăn lại. Cái gì nên nói hắn đã nói cả rồi, chỉ không biết Lăng Bác Kim có làm theo suy nghĩ của hắn không thôi.



[1] Cổ Hoặc Tử (tạm dịch là Đứa Trẻ Hư) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.



[2] Tên cơ quan của Hồng Kông. Vì anh chàng này nghiện phim Hồng Kông.



[3] Phim Hồng Kông do TVB sản xuất năm 1995.



[4] Phim Hồng Kông do TVB sản xuất năm 1998.