Bước Về Phía Anh

Chương 24 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


1 tháng sau.



_ Mai, dậy ăn cơm đi em.



_ KHông. Em mệt lắm. Để tí nữa đi.



_ Dậy đi nào. Anh thương mà. Em phải dậy ăn thì mới có sức để nuôi con chứ.



_ Nào, dậy đi. Anh đỡ nào.



_ Không.Đã bảo không ăn mà cứ nói nhiều là sao nhỉ.



_ Tôi không ăn. Ngày nào cũng ăn mấy món này tôi chán lắm rồi, anh đúng là vô dụng mà, có mỗi cái việc lo ăn, lo ở cho vợ con mà cũng không xong. Đừng có phiền tôi nữa, bực cả mình.



_ Mai, con ăn nói thế với chồng à.



_ Con làm sao. Con nói gì sai sao. Mẹ xem lại con mẹ đi. Có mỗi việc kiếm tiền cũng không xong. Bây giờ thì hay rồi, thật nghiệp cả nhà, suốt ngày quanh quẩn ở trong bếp. Tôi thật ngu mới lấy anh mà.



_ Cô nói đủ chưa,cô nói thế mà nghe được à, nếu không phải tại cô thì con trai tôi có bị đuổi việc không, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô thì một nhà ba người của con trai tôi có lẽ đang hạnh phúc lắm rồi.



_ Mẹ trách con. Sao mẹ không nhìn lại mình đi, lúc đầu không phải mẹ ủng hộ chồng con bỏ chị ta lắm sao, mẹ đừng làm như mình là người vô tội đi, giả tạo lắm.



_ Cô…



_ IM hết cả đi. Sở Thiên bực tức quát lớn, mặt mũi hằm hằm, đứng dậy giật phắt chiếc áo khoác mỏng vắt trên ghế, đùng đùng bỏ ra ngoài.



_ Thiên….



Sở Thiên đi rồi, trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người phụ nữ. Vốn không ưa con dâu, bà chẳng thèm để ý đến cô, thản nhiên bước lại bàn ăn điềm nhiên ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa ăn và vừa suýt xoa, miệng không ngừng khen ngon mặt kệ ánh mắt lườm nguýt, không chút thiện cảm nào của con dâu “cưng”




_ em đừng nghe con bé mà nghĩ linh tinh, dù không phải là em mà là ai khác, gặp loại người khốn nạn như hắn anh cũng đánh thôi, loại cặn bã đó, người gặp người muốn đánh. EM đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng rồi lại ảnh hưởng tới dứa bé.



_Dạ. Vậy anh nghỉ ngơi đi. Em về phòng đây.



_ Ừ.



- ------------------------------------



Tại phòng Thùy.



_ A. Tức quá đi mà.



_ Thôi nào. BÌnh tĩnh đi em.



_ CHị bảo em phải bình tĩnh sao đây. Chị xem, anh em thái độ đó như thái độ gì, trước giờ anh ấy có bao giờ to tiếng với em em hôm nay lại vì cô ta mà quát em, không những một mà tận hai lần liền. Chị nghĩ xem em có tức không.



_ Tức thì làm gì được. Chị nhìn anh Đức vậy chị cũng xót lắm. Nhưng chị khuyên anh có nghe đâu. Chị cũng chẳng dám nói nhiều sợ anh Đức lại nghĩ chị đố kị, ghen ghét với Linh.



_ Cô ta thật đáng ghét mà. Em đã nể tình cô ta đang mang thai mà không thèm tính toán, không gây sự với cô ta rồi mà vợ chồng cô ta còn không biết điều. Không được, cục tức này em không nuốt trôi.



_ Em định làm gì. Linh đang mang thai đó, em đừng làm bừa.



_ Nếu không phải cô ta đang mang thai em đã xé xác cô ta rồi đuổi cổ cô ta đi rồi. Chị yên tâm em chỉ thuê người xử cái thằng khốn khiếp kia thôi. Dám động vào anh trai em, em phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ mới được. Còn cô ta, em cũng không để cô ta sống yên trong nhà này đâu. Chị đừng hòng cản em.



Nguyệt nhìn Thùy tức tói như vậy thầm mỉm cười. Tốt lắm, như vậy mới đúng chứ.