Bước Về Phía Anh
Chương 26 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Hữu Đức từ trong phòng sách đi ra, vừa hay trông thấy Nguyệt đang xử lý vết thương ở tay cho Linh.
_ Tay em bị sao vậy.
Nghe tiếng Đức, cả hai không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu về phía anh. Linh đáp.
_ EM không sao. Bất cẩn thôi mà.
KHông biết có phải là cô nói bé khiến anh không nghe rõ câu trả lời, hay là do anh cố tình không muốn nghe mà ngay sau khi cô nói xong. Anh liền quay sáng Nguyệt hỏi lại.
_ Em nói đi.
_ À. Linh, em ấy trượt tay làm vỡ cốc rồi bất cẩn để mảnh sành cứa vào tay. Nguyệt chỉ vào những mảnh vỡ dưới sàn. Hữu Đức khẽ liếc qua chúng rồi gật đầu.
_Ừ. Xong rồi, hai chị em về phòng nghỉ trước đi.
_ Còn đống này. Linh khó xử nhìn Đức hỏi.
_ EM về phòng đi, để anh dọn cho.
_ Nhưng mà…
_ Thôi, để cho anh Đức dọn đi. Dù gì anh ý cũng là đàn ông con trai, thỉnh thoảng cũng phải cho anh ý ga lăng tí chứ. Đi thôi. Nguyệt kéo tay Linh dẫn vào phòng.
Dọn dẹp xong xuôi đống mảnh vỡ, Đức liền đứng dậy đi xuống dưới nhà, tự tay pha lấy một cốc sữa để uống. Vốn dĩ anh cũng không phải là người thích uống sữa, nhưng kể từ khi Linh chuyển tới làm giúp việc cho nhà anh, thói quen uống café mỗi khi làm việc vào buổi tối của anh liền bị cô thay đổi thành uống sữa, với lý do uống café hại cho sức khỏe, uống sữa vừa thông minh, lại đẹp da, cao to, đẹp trai. Một lý do vô cùng thuyết phục, anh muốn cãi cũng không thể cãi được, nói đúng hơn là anh phản đối những nói mãi mà cô vẫn không đổi thành ra lâu dần anh cũng quen với việc uống sữa vào mỗi buổi tối, sau khi làm việc xong giúp tinh thần thoải mái, giấc ngủ sâu hơn.
Uống xong cốc sữa, Đức đem ly đến buồn rửa chén để rửa luôn, đang tráng dở cốc sữa, điện thoại bên cạnh chợt đổ chuông, cứ ngỡ là điện thoại của mình, Đức liền cầm lên nghe.
_ Alo.
__ Linh à, mau về nhà đi con, bố con xảy ra chuyện rồi. Mẹ cô gấp gáp nói
Đức ngạc nhiên đưa điện thoại ra trước mặt,hóa ra không phải điện của anh mà là điện thoại của Linh, có lẽ lúc là cô bỏ quên. Sợ bản thân thất lễ, Đức liền lễ phép đáp lại.
_Dạ. Cháu chào bác. Cháu là Đức. Linh bỏ quên điện thoại dưới nhà. Để cháu lên gọi cô ấy.
_ Phiền cậu gọi con bé giúp tôi. Giọng bà nay đã nghẹn hẳn đi.
Người như Đức sao có thể không nghe ra dụ ý của ông. Anh khẽ cầm tách trà lên nhẹ nhàng an ủi.
_ Sai người thì chúng ta có thể đổi ly mà bác. Thế giới 7 tỷ người bác còn lo không có người biết thưởng trà hay sao.
_Thanh niên các cậu còn trẻ không hiểu đựơc đâu. Cuộc sống này nào có dễ dàng như vậy. Sau này cậu sẽ hiểu một khi đã sa chân vào vùng lầy rồi rất khó để rút chân ra. Giống như chiếc áo trắng một khi đã dính bùn dù cậu có tẩy có chà bao nhiêu thì chiếc áo cũng không thể nào trắng như ban đầu.
Khẽ dừng lại, ông nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
_Mấy ngày ở đây chắc cậu cũng rõ. Mọi người trong làng hiện giờ đều có cái nhìn không tốt về con bé.
_Rồi mọi người sẽ hiểu thôi bác.
_ 1 tháng, 2 tháng, 6 tháng, 1 năm... 2 năm.. Hay cả đời. Biết đến bao giờ họ mới hiểu rồi mai sau khi con của nó ra đời, đứa trẻ đấy sẽ sống ra sao trước miệng lưỡi độc ác của thế gian. Cháu tuy còn trẻ nhưng cũng là người từng trải, bác tin điều này cháu hiểu.
_ vâng. Cháu hiểu ạ.
Ông lại nhấp tiếp một ngụm trà, ánh mắt nhìn vào khoảng không tối om nơi vườn nhà. Ông nặng nề thở dài, mãi mới nói:
_ Bác định gả con bé cho thằng Minh.
Tưởng mình nghe nhầm, Đức hỏi lại
_Bác nói sao ạ. Gả... Linh
_Ừ. Lúc này gả chồng cho nó là tốt nhất. Hôm trước thằng Minh nó có sang nói chuyện với bác về việc này. Bác suy nghĩ mấy hôm rồi, thằng Minh tuy không đựơc thông minh, nhanh nhẹn như người ta nhưng đựơc cái hiền lành, hiểu chuỵên lại thật lòng yêu thương cũng như chấp nhận mẹ con cái Linh. Cái Linh lấy nó bác cũng yên tâm.
_Linh cũng đồng ý sao bác.
_ Con bé chưa quyết định. Nó kêu chờ người tốt, chờ người phù hợp. Mà bác nghĩ rồi, gái một đời chồng rồi lại có con như nó kiếm đâu được một đứa tốt như thằng Minh. Cháu xem khuyên nó giúp bác một câu.
_Cháu.....
Lời tác giả: mấy tuần nay em bận việc quá, không viết đều đựơc. Thành thật xin lỗi mn. Sang tuần rảnh hơn em sẽ cố gắng viết full. Cố gắng thôi nha các chị, chứ em không hứa trước.
Yêu các chị em nhiều.