Bước Về Phía Anh
Chương 27 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
_ Cháu…. Mong bác cho phép cháu được tìm hiểu Linh.
Ông Viễn hơi ngẩn người, mặc dù ông cũng phần nào đoán ra tình cảm của anh đối với Linh nhưng ông không nghĩ tới việc trong giờ phút này, anh lại có thể thẳng thắn thừa nhận với ông như vậy. Ông khẽ cười đáp:
_ Cháu đừng đùa nữa. Bác đang nói nghiêm túc đó.
_ Cháu nói hoàn toàn là sự thật thưa bác. TÌnh cảm cháu đối với Linh hoàn toàn nghiêm túc. Cháu biết cháu nói ra những lời này ở thời điểm hiện tại có lẽ sẽ khiến bác cảm thấy không an tâm. Nhưng cháu lấy danh dự của một người đàn ông ra để thề với bác, cháu đối với Linh là thật lòng. Cháu thật lòng, thật dạ muốn quan tâm, chăm sóc và che chở cho mẹ con cô ý. Mong hai bác đồng ý.
_ Đức này. Bác có thể hỏi cháu thích con gái bác ở điểm nào không. Theo như bác biết cháu là một chàng trai tốt nếu không muốn nói là hoàn hảo, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tiền có tiền, trong khi cái Linh nhà bác…. Cháu cũng biết rồi đó. Gia cảnh không tốt thì thôi đi đằng này lại là gái một đời chồng, lại còn có cả con riêng nữa. Mà cho dù cháu có chấp nhận, không để ý đi chăng nữa thì bố mẹ, gia đình cháu liệu có chấp nhận mẹ con nó không. Cháu bảo bác yên tâm. Bác thực sự không có yên tâm nổi. Dù con bé có ra sao thì đối với hai bác con bé cũng là con vàng, con bạc là viên ngọc minh châu quý giá, bác không muốn nhìn thấy nó phải khổ sở thêm một lần nào nữa, một lần sai lầm là quá đủ rồi.
_Điều bác lo lắng cháu hiểu. Cháu cũng biết bản thân mình còn nhiều thiếu xót nhưng cháu xin hứa với bác chỉ cần Linh đồng ý cho cháu một cơ hội, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em ý, nhất định sẽ không để mẹ con Linh phải thiệt thòi. Còn về chuyện gia đình cháu, điều này bác cũng có thể yên tâm, gia đình cháu sống ở Pháp nhiều năm nay, tư tưởng của bố mẹ cháu về tình yêu, hôn nhân đều rất thoáng. Trước nay cả hai đều không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của hai anh em cháu, chỉ cần hai anh em cháu cảm thấy hạnh phúc thì bố mẹ cháu đều ủng hộ hết mình.
Ông Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào Đức không đáp, dường như ông đang thăm dò, tìm kiếm chút giả dối trong ánh mắt của anh, ông nhìn mãi rốt cuộc cũng chẳng tìm ra được gì ngoài sự chân thành, thật lòng toát lên từ ánh mắt kiên định, sáng ngời của anh. Ông hài lòng, nhìn anh gật đầu:
_ Bác tin cháu. Mong cháu nói được làm được, đừng để bác thất vọng. Con bé nó đã khổ lắm rồi, cuộc đời nó ngay từ khi sinh ra đã không được chấp nhận, đến lúc lấy chồng thì lại bị chồng bỏ. Thanh xuân, tuổi trẻ của nó cứ thế bị hủy hoại trong tay một kẻ không gì. Bậc làm cha, làm mẹ như hai bác làm sao mà không đau xót cho được, bác nói bác cười vậy thôi chứ mỗi lần nhìn con gái bụng mang dạ chửa kệ nệ mang vác đồ đạc lỉnh kỉng là ruột gan bác thắt cả lại, nước mắt cứ trào chực muốn rơi ra.
_ Cháu hiểu thưa bác.
_ Cháu không hiểu được đâu. Mãi mãi cháu cũng chẳng hiểu đựơc cảm giác của bác đâu.
_ Bác…Cháu...
_ Được rồi. Bác chỉ hỏi vậy thôi. Nếu như cháu thật lòng yêu Linh, bác xin cháu hãy hứa với bác. Đây là bác xin cháu, xin cháu sau này dù xảy ra chuyện gì cháu cũng nhất định phải nắm chặt lấy tay con bé, nhất định không được buông tay, phải yêu thương, che chở cùng con bé vượt qua khó khăn. Điều quan trọng hơn cả là nhất định không được để con bé khóc bên bàn ăn lạnh ngắt và thức trong trong đêm tối ngồi khóc ấm ức. Nếu cháu cảm thấy phiền hay mệt mỏi hay chán nản hãy đưa con bé về với hai bác, đừng làm con bé phải buồn, hai bác sẽ rất đau lòng đó.
_ Cháu hứa với bác.
Lần này có lẽ là anh giận thật rồi, Linh cũng biết mình sai, cô cũng không dám ho he nửa lời, im lặng cúi đầu xuống dưới, thỉnh thoảng lại đưa mắt len lén nhìn anh. Diệp Linh không rõ từ bao giờ, tự sâu trong lòng cô đều không muốn làm bất cứ điều gì khiến anh buồn dù là vô tình hay cố ý. MỖi khi nhìn thấy anh buồn, trái tim cô đều không tự chủ được mà đau thắt lại, cảm giác đau đớn này ngay cả đối với Thiên cô cũng chưa từng cảm nhận được. Diệp Linh e dè quan sát anh, nửa muốn nói lời xin lỗi, nửa lại ngập ngừng không biết nói sao cho phải. Trong lúc bối rối còn chưa biết phải nói thế nào mới đúng,. Hữu Dức đã xoay người bỏ đi.
_ Anh…Cô chỉ kịp gọi với theo nhưng anh vẫn không để ý mặc kệ cô, cứ thể bỏ ra ngoài. Nhìn bóng lưng anh khuất dần, chẳng hiểu sao cảm giác buồn bã trong cô lại dâng lên tột độ, cô chán nản nhìn đống chiến trường ngổn ngang xung quang, lặng lẽ định lấy chổi quét dọn nốt thì Hữu Đức lại đột ngột xuất hiện nơi cửa ra vào. Anh chẳng nói chẳng rằng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chổi trong tay cô nhanh chóng dọn dẹp hết đống hỗn độn trên sàn. Suốt cả quá trình dọn dẹp anh không thèm nhìn cũng như chẳng thèm nói với cô một câu mặc cho cô không dưới hai lần tìm cách bắt chuyện với anh. Làm đủ trò mà anh vẫn không hết giận. Diệp Linh buồn bã đứng đứng im nhìn lặng lẽ quan sát anh dọn dẹp.
Lại nói về phần Hữu Đức, không phải là anh giận dỗi gì cô, anh chỉ là muốn nhân cơ hội này dạy dỗ cô một trận, cô gái này bản tính bướng bỉnh, nói lời suông không nghe vì thế anh đành phải dùng biện pháp mạnh để trị cô. Nhìn cô mặt mày tiu nghỉu đứng một góc, thỉnh thoảng lại giật mình thon thót khi thấy anh xém bị mảnh sứ cắt vào khiến anh nhiều lúc không khỏi muốn bật cười, cũng may là khả năng kiềm chế của anh tốt cộng thêm những lúc muốn cười anh đều tinh ý quay người ngược lại phía cô rồi lén lút cười nhưng rất nhanh chóng liền trở lại bình thường, cũng may là cô đang buồn không có thời gian để ý nên anh mới có thể thuận lợi mà qua mặt cô.
Dọn dẹp xong, anh cứ thế lững thững cầm đồ bỏ vào thùng rác rồi sắp xếp gọn lại chổi vào một góc. Suốt cả quá trình, Diệp Linh đều lẽo đẽo đi theo, anh biết nhưng anh cũng chẳng tỏ thái độ ứ hự gì ả, cất xong liền đi lên phòng luôn.
Ánh mắt cô buồn rười rượi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Mãi đến khi bóng dáng anh lại một lần nữa khuất dần khỏi tầm mắt, Diệp Linh mới hoàn hồn trở lại. Hít một hơi thật sâu, tự động viên mình, Diệp Linh nhủ “ Hey. MÌnh lại gây lỗi nữa rồi. Phải làm sao để anh ấy hết giận đây. A, đúng rồi. Phải nấu một bữa thật ngon để chuộc tội với anh ý mới được’
Nghĩ là làm, Diệp Linh lên phòng thay đồ lấy túi xách đi đến siêu thị gần đó chọn đồ nấu bữa tối. Chọn tới, chọn lui một hồi, cuối cùng cô cũng lựa đủ nguyên liệu cho bữa tối.
Sau khi thanh toán xong, Diệp Linh bắt một chiếc taxi để đi về nào ngờ xe chạy đến đầu ngõ chả hiểu rui rủi thế nào xe lại chết máy. Thấy cũng gần đến nhà, Diệp Linh quyết định đi bộ, cô trả tiền cho bác tài rồi xuống xe đi bộ về nhà, coi như vận động gân cốt.
CHỉ là Diệp Linh không hề biết rằng, đoạn đường về nhà tuy ngắn nhưng không hề bằng phẳng, dễ đi. Ở đó đang có một kẻ đáng ghét chờ cô, một kẻ ngay cả nhắc đến tên thôi cũng khiến cô phải chán ghét tận xương, tận tủy.
Đi đến đoạn ngã rẽ, Diệp Linh đang chăm chú chỉnh lại túi xách trên tay thì chẳng rõ từ đâu Sở Thiên đột ngột nhảy bổ ra khiến cô giật mình đánh rơi cả túi đồ trên tay, hoảng sợ mà hét lớn lên:”Á’
_Linh, là anh.
Lúc này, Diệp Linh mới trấn tĩnh trở lại, cô nhìn anh, ánh mắt đầy sự căm phẫn và chán ghét, hằn học đáp:
_ CÚt.