Bước Về Phía Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Diệp Linh vội nắm tay Phương Anh ngăn cản cô xông lên phía trước.



- Khách sạn các người………



Câu nói đang nói dở đã nhanh chóng được Sở Thiên nuốt lại, anh sững người, miệng thì cứ lắp ba lắp bắp hỏi:



_Linh….sao em….em..ở đây.



_Anh ơi, ai đấy anh.



Mai từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng của khách sạn, cổ áo tắm rộng, trễ xuống dưới để lộ những vết xanh đỏ trên cổ cô ta. Dù không chững kiến những gì vừa xảy ra những dựa vào những dấu vết để lại trên người Mai thì mọi người đều có thể đoán ra được trong căn phòng này vừa xảy ra chuyện gì.



Dường như không hề lường trước được sự xuất hiện của Linh ở đây nên khi nhìn thấy cô Mai cũng ngạc nhiên không kém gì Thiên thậm chí còn có phần thái quá hơn, hai mắt mở to ra, miệng thì há hốc tưởng chừng cả con ruồi trâu cũng có thể chui tọt qua miệng cô ta mà trôi xuống dưới.



_ Hai người, các người làm cái gì..vậy.



Toàn thân cô run rẩy, cơ thể dường như không còn chút sức lực nào cả, nước mắt cứ thế trào ra dù cô có cố gắng kìm nén thế nào cũng không thể ngăn được, cơ thể cô lúc này tựa như một chiếc lá mỏng manh chỉ cần một con gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn cô bay mất. Cả người cô chao đảo, cơ thể muốn khụy xuống cũng may Mạnh Quân đừng đằng sau đã kịp thời đưa tay ra đỡ cô.
Chai rượu vỡ tan, màu đỏ của rượu lan tỏa trên mặt sàn, len lỏi vào từng mảnh thủy tinh, thoắt ẩn thắt hiện đan xen lẫn nhau. Trong không khí phảng phất mùi máu tươi, trên sàn nhà không rõ là máu của ai bị thương, màu đỏ của máu hòa quyện với màu đỏ của rượu vang tạo nên cảm giác vừa mị hoặc lại vừa đáng sợ, lạnh lẽo. Ai đấy đều sợ hãi, hoảng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh thành tiếng.



_ Trịnh Sở Thiên, anh muốn kết thúc phải không. Đựơc tôi và anh từ nay không ai nợ ai. Ngày tháng sau này chúc anh sống thật tốt, tôi sẽ khiến anh nhất định phải hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình.



Diệp Linh nói xong bỏ mặc bốn con người vừa bị cô dọa đến thất kinh bạt vía, vội vàng chạy vọt ra ngoài thang máy, bấm xuống tầng một. Cơ gió mang tên Linh vụt qua, hai con đứng nhìn trợn mắt kia cũng ý thức được mọi việc liền nhanh chóng đuổi theo.



Cửa thang máy từ từ đóng dần lại, khoảng cách giữa thang máy và hai người lúc này cực kì gần chỉ một cái chạm tay nhẹ là có thể đến thang máy rồi, chỉ tiếc là ông trời không chiều lòng người, khi hai người gần chạm đến cửa thang máy rồi thì Phương Anh lại bị ngã xuống. Trước tình huống đó hai người chỉ có thế giương mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đang từ từ đóng dần, hình bóng nhỏ bé kia cũng từ từ biến mất sau cánh cửa.



Diệp Linh không rõ mình đã bộ bao lâu rồi nữa, cô chỉ biết có lẽ bản thân mình đã đi rất lâu, rất lâu chứ cụ thể chính xác là bao lâu cô cũng không biết nữa. Trời về đêm càng ngày càng lạnh, Diệp Linh chỉ mặc trên mình chiếc áo cộc mỏng manh, cơ thể cô càng lúc càng lạnh, càng lúc càng mệt. Đầu óc cô bắt đầu nặng trĩu, cơ thể rệu rạo lết từng bước nặng nhọc trên đường. Tiếng chuông điện thoại reo vang trong túi sách, reo lên từng hồi, cô lấy điện thoại ra, là "mẹ". Lúc này đây, thật sự cô rất mệt, chỉ muốn bản thân đựơc yên tĩnh một mình, cô khó nhọc từ chối cuộc gọi rồi tắt nguồi điện thoại.



Sau một thời gian dài đi bộ, cơ thể cô dần có triệu chứng mệt mỏi cộng với nhiễm khí lạnh của khí trời về đêm, Diệp Linh mệt mỏi ngồi dựa vào một góc của trạm xe bus. CÔ mơ mơ màng màng chìm vào giấc mơ, trong mơ cô thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, xung quanh toàn một màu đen, cô gọi mãi, gọi mãi mà vẫn không ai trả lời. Cô hoảng sợ, gọi thật lớn rồi ngồi bật dậy. Thì ra là mơ, một cơn gió thổi đến, Diệp Linh bình bình thản thản đứng dậy, dang hai tay thật lớn, hít một hơi thật sâu để bản thân có thể cảm nhận đựơc sâu sắc sự lạnh giá. Trong đêm tối, vài chiếc lá vàng khẽ rời cành chao đảo bay lượn trên nền trời tăm tối, trời về đêm xe cô đi lại khá ít. Diệp Linh hứng khởi, bước vài bước xuống lòng đường đón lấy những chiếc lá rơi.



Phía xa xa le lói ánh sáng từ đâu đó hắt vào, Diệp Linh nheo mắt, cẩn thận nhẹ nhàng chạy về phía ánh sáng, cô càng chạy càng lại gần nó hơn. Mới đầu chỉ là thứ ánh sáng héo hắt, càng lại gần nó lại càng sáng hơn, ánh sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt khiến cô phải nhắm mắt lại rồi nheo mắt mới có thể mờ mờ ảo ảo mà nhận ra mọi thứ.



Ầm