Bước Về Phía Anh
Chương 7 :
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Ầm.
Kít…….
Tiếng lốp xe ma sát với lòng đường tạo ra âm thanh vô cùng chói tai, đầu Hữu Đức theo quán tính cũng đập mạnh về phía trước cũng may là không bị thương, anh hốt hoảng mở cửa xe xuống giúp người phía trước.
Nhìn cô gái nằm ngay mép đầu xe của mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm một cái, rất may là chưa đụng trụng.
“ Cô gì ơi, cô…”
Hữu Đức thấy lạ khi thấy người nằm phía dưới xe kia không có hành động gì là muốn đứng dậy, sợ cô bị thương anh tiến lại muốn đỡ cô lên thì mới biết rằng cô vì hoảng sợ quá đã ngất đi, càng ngạc nhiên hơi đây chính là cô gái lần trước chặn xe anh rồi hại anh bị đánh oan một trận. Đáy mắt thoáng anh ngạc nhiên, trong đầu sực nhớ ra điều gì đó, anh bất giác thở dài, vòng tay mình qua người bế cô lên xe. Khẽ tặc lưỡi, Hữu Đức thầm nhủ " Chắc phải đổi xe quá, mới đi đựơc có tháng mà đã 2 lần suýt tông vào người ta rồi. Đen quá đi mất"
Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, chim hót líu lo, những tia nắng sớm ban mai len lỏi qua khe cửa sổ hắt vào căn phòng. Trên chiếc giường king size, người con gái có gương mặt thanh tú khẽ khẽ nhíu lại, từ từ mở mắt ra, ánh nắng len lỏi vào trong căn phòng chiếu vào mắt cô khiến cô có chút khó chịu phải lấy tay che mắt lại rồi từ từ ngồi dậy. Cô ngơ ngác nhìn căn phòng xa lạ trong đầu không ngừng thắc mắc đây là đâu.
Cạch.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Hữu Đức trên tay bưng khay cháo thấy cô tỉnh dậy liền hỏi” Cô tỉnh rồi à. Có thấy khó chịu ở đâu không “. Vừa nói anh vừa đi lại phía đầu giường đặt khay cháo lên chiếc bàn nhỏ phía trên rồi ngồi xuống.
Có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của anh, Diệp Linh cứ ngắc ngứ mãi mới cố gắng nói được một câu hoàn chỉnh “ Sao anh lại ở đây”
Anh nhìn cô cười “ Đây là nhà tôi. Hôm qua cô đột nhiên lao ra đường đụng vào đầu xe tôi rồi ngất đi, tôi gọi cho chồng cô không được nên đành đưa cô về đây”
Từ “ chồng” phát ra từ miệng anh sao lại khiến lòng cô chua xót đến thế, cô im lặng không nói, khóe miệng khẽ nhếch lên như tự chế giễu bản thân lại như chất chứa sự đau lòng. Hữu Đức cảm thấy bản thân đã nói lời không nên nói, chạm vào vết thương không nên chạm của cô, liền vội vàng im bặt lại, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Yên lặng một lúc, Diệp Linh mới từ từ lên tiếng “ Xin lỗi”
_ HẢ.
_Xin lỗi, hôm qua quả thật là tôi không đúng, đột ngột chạy sang đừng như thế khiến anh gặp phiền phức.
_ Cô không sao là tốt rồi.
_ Cảm ơn anh.
Ục..Ục.
Diệp Linh đỏ mặt trước tiếng kêu phát ra từ bụng mình, lúc này cô chỉ mong nơi này có động đất ngay lập tức để cô có cái lỗ mà chốn vào.
Hứu Đức nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô lén mỉm cười nhưng cũng rất nhanh liền thu lại không dám để cô biết sợ cô sẽ ngại, anh với tay bưng bát cháo lên đưa cho cô “ Cô ăn cháo đi cho mau khỏe”
Diệp Linh đưa tay nhận lấy bát cháo từ tay anh “ Cảm ơn”
Sau khi xử lý xong bát cháo, Diệp Linh nói muốn về nhà, vừa hay Hữu Đức cũng xong việc ở đây, cả hai liền đặt vé bay về thành phố B.
Trên đường từ sân bay đi về.
_Cô định đi đâu.
_Phiền anh trở tôi về nhà tôi. Địa chỉ số 8, đường X.
Xe dừng trước cửa ngôi nhà thân thuộc, Diệp Linh liền mở cửa xe bước xuống rồi như nhớ ra điều gì đó cô lại mở cửa xe cúi xuống mà nói:” Anh vào nhà tôi uống tách trà rồi đợi tôi xếp đồ được không”
_ ừ.
Anh nhìn cô gật đầu trả lời, trực tiếp mở cửa xe bước xuống đi theo cô vào nhà.
_Anh ngồi đi. Để tôi đi pha trà. Nói xong cô xoay người đi vào trong phòng bếp, nhanh tay pha cho anh một tách trà tây hồ rồng vâng.
_Anh dùng thử đi, chỗ tôi chỉ có mỗi loại trà này thôi.
“ Cảm ơn”. Anh vươn tay nhận lấy tách trà từ tay cô, mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong không khí, anh hít nhẹ một hơi, thật thoải mái. Hữu Đức khẽ nâng tách trà lên, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp chén trà mà thưởng thức, ngón tay út hơi cong len trông dáng vẻ uống trà của anh lúc này thật tao nhã biết bao, thoạt nhìn qua cũng có thể đoán được anh là một người biết thưởng trà.
_Trà ngon. Anh khen.
Cô nghe anh nói vậy khẽ mỉm cười mà đáp lại “ Trông dáng vẻ của anh, có vẻ anh khá rành về trà”
_ Nói rành về trà quả thật tôi không dám nhận, tôi chỉ biết chút ít thôi. Bố tôi vốn là người mê trà vì vậy từ nhỏ ông đã dạy cho tôi cách nhận biết, pha chế, cùng như cách thưởng trà sao cho đúng vì lẽ đó nên tôi cũng biết được chút ít kiến thức về trà”
_Thật sao. Vậy anh có đoán được đây là loại trà gì không.
_ Trà này có màu ngọc lục bảo, hương thơm nồng nàn, ngọt ngào lan tỏa trong không khí lại mang cho người ta cảm giác thoải mái, nếu tôi đoán không nhầm thì đây là trà Rồng Vâng.
Dặn dò xong, Hữu Đức xoay người bước về phòng, lúc bước gần đến cửa, anh chợt nghe thấy phía sau lưng một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Cảm ơn anh"
Người anh khẽ khựng lại nhưng rất nhanh anh liền đáp " Không có gì" rồi mở cửa bước vào phòng.
Phòng cô ở là căn phòng cuối cùng ở lầu hai, phía sau căn phòng cô ở có gần một công viên nước vì vậy khi đứng ở ban công phòng cô có thể ngắm nhìn được toàn cảnh công viên đặc biệt là hình ảnh công viên về đêm với những ánh đèn lấp lánh màu sắc kết thành hình trái tim trong vô cùng huyền diệu và đẹp mắt.
************
Hôm sau Diệp Linh dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh, một phần do cô lạ nhà không ngủ được, một phần cũng là do cô muốn nấu một bữa thật đoàng hoàng để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn này.
Reng….reng….reng..
Tiếng chuông báo thức reo lên, trên giường lớn, hình ảnh người con trai tuấn tú đang lồm cồm bò dậy tắt chuông rồi đứng dậy vào nhà tắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Hữu Đức theo thói quen đi xuống nhà chuẩn bị bữa ăn mà quên mất trong nhà vẫn còn một người nữa. Anh mắt nhắm mắt mở đi từ cầu thang vào nhà bếp mà khổ cái nhà bếp ngay cạnh cầu thang nên tầm mắt anh bị chắn không nhìn thấy cô nên cứ thế đi thẳng vào, Diệp Linh trên tay đang cầm cốc ca phê đi ra cũng không nhin thấy nhau. Rồi việc gì đến cũng đến, hai người đâm sầm vào tách cafe nóng trên tay cô cứ thế bị anh hứng trọn vào người.
Á….rát quá.
A…….A.. Anh làm cái gì vậy.
“ Tôi hỏi cô làm cái gì thì có, rát quá”. Hữu Đức vừa nói vừa nhảy tưng tưng lên cho bớt rát
Diệp Linh thấy trên người anh bắt đầu xuất hiện vài vùng đỏ ửng, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng, muốn giúp mà không biết làm gì cứ lúng ta lúng túng nhìn anh. Hữu Đức nhìn kẻ thủ phạm gây tội là cô cứ ngây ngốc ở đó thì quát lớn “ Cô còn không mau đi lấy thuốc cho tôi”
Giật mình trước tiếng quát của anh, Diệp Linh vội vàng chạy đến tủ y tế lấy thuốc, khổ nỗi thuốc trong tủ y tế của anh toàn chữ nước ngoài cô chẳng thể nào đọc được vì vậy cô liền cầm hết tất cả các loại thuốc chạy về phía anh.
_Thuốc đây, anh xem loại nào trị bỏng.
_Cái kia, cái tuýp màu xanh đó.
_Đây á.
_ Đúng rồi.
_ Anh ngồi xuống đây tôi bôi thuốc cho.
Hữu Đức theo hướng tay cô chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Diệp Linh bóp thuốc từ tuýp ra bôi lên những vết đỏ trên người anh, đôi tay mềm mại của cô nhẹ nhàng thoa thuốc lên người anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng lướt trên cơ thế rắn chắc của anh như có một luồng điện chạy thẳng vào người anh khiến cả người anh bỗng chốc tê cứng. Nhận thấy sự biến hóa trên cơ thể anh, Diệp Linh lại tưởng anh rát quá nên cố gắng làm nhẹ hơn vừa bôi vừa dùng miệng thổi thổi nhẹ giúp anh đỡ rát hơn. Hành động vô tư này của cô lại càng khiến ai kia khó chịu hơn nữa, anh bất đắc dĩ phải lên tiếng” Diệp Linh, cô bôi nhanh nhanh lên tôi sắp rát mà chết rồi đây”
_Tôi tưởng anh đau.
_ Đau. Cô không bôi nhanh lên tôi chết vì đau bây giờ.
Diệp Linh thấy anh nói vậy liền nhanh nhanh chóng chóng cố gắng bôi thuốc thật nhanh.
“ Xong rồi”. Cô reo lên, bỏ lọ thuốc trên tay xuống.
_ Cô thật là. Mới ngày đầu làm việc đã muốn giết ông chủ rồi.
_ Xin lỗi mà. Tôi cũng đâu cố ý.
_Haizz. Thôi cô đi làm nốt bữa sáng đi. Không tôi lại chết vì đói bây giờ.
_ Vâng.
King….Kong…King….Kong.
“ Có người đến,để tôi ra mở cửa cho”. Vừa dứt lời là cô đã chạy biến ra ngoài.
Cổng vừa mở ra, một người con gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô. Dường như khá bất ngờ trước sự hiện của Diệp Linh trong căn nhà này, cô gái đó liền hỏi “ Cô là…”
_Diệp Linh, ai đấy.
_ Như Thùy, sao em…lại đến đây. Anh vô cùng ngạc nhiên khí thấy cô gái kia xuất hiện ở đây, ánh mắt xẹt qua tia hốt hoảng, trong lòng lo lắng vô cùng.
_ Sao, chẳng lẽ em không đựơc đến đây. Mà cũng đúng thôi anh cũng đâu muốn em đến. Rất tiếc là em đã đến rồi. Cũng may, là em trốn anh đến đây chứ nếu không đến đây em làm sao biết được chuyện hay ho mà anh đang làm. Đúng không. Như Thùy nói với giọng điệu đầy mỉa mai.