Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:11 19/04/20


★Tiểu thuyết mafia trá hình★



Liễu Khê chỉ thấy Tô Yên chạy ra ngoài nhưng không thấy có ai trong đám bạn của cô ta chạy theo, thật sự có tý kỳ lạ. Hay là cãi nhau?



Cô nhún vai tiếp tục tiêu diệt đống đồ ăn ngọt trên bàn. Trải qua thời kỳ giảm béo điên cuồng ở bộ kịch bản đầu tiên, Liễu Khê ăn cái gì cũng giảm ít lại. Cho dù đám đồ ăn ngọt này có mê người cơ nào thì cũng chỉ ăn no bảy phần, sau đó không muốn ăn nữa. Đám bánh ngọt chocolate ngày hôm nay cô ăn đã tăng không ít calo cho cô, vượt quá chỉ tiêu mỗi ngày.



Đau đớn thả dĩa bánh xuống, cầm tách café lên uống một ngụm, nhìn Tiêu Kỳ đang đứng gọi điện ngoài cửa. Hắn mặc bộ tây trang màu xám, dáng người cao to, hắn đứng thẳng giống như cây tùng ngạo nghễ, trầm mặc nhưng chứa mấy phần bướng bỉnh. Chàng trai này là của cô, Liễu Khê nghĩ vậy, trong lòng chợt ngọt ngào.



"Sao không ăn nữa? No rồi sao?" Tiêu Kỳ nói chuyện điện thoại xong, trở về bàn thì thấy mấy thứ đồ ăn ngọt vẫn còn trên bàn, thấy bộ mặt chờ mong của Liễu Khê, mở miệng hỏi. "No rồi" Liễu Khê gật đầu, nhíu mày khổ sở: "Hôm nay ăn nhiều lắm, cơm tối lại không thể bỏ nếu không anh hai sẽ giận, hơn nữa ăn nhiều sẽ mập" "Rất gầy, béo thêm tí là đẹp"



Tiêu Kỳ nhéo hai má của Liễu Khê, không dám dùng sức, bất mãn nói. Hắn ôm cô giống như ôm bông vậy, không chút nặng nề làm nhiều lúc hắn lo có khi nào cô sẽ bị gió thổi bay không nữa.



"Nói bậy, dáng người của em là dáng người tiêu chuẩn nóng bỏng đó!" Liễu Khê tức giận nhìn Tiêu Kỳ "Hơn nữa, nếu em mà béo thì anh sẽ không cõng được em mất!"



Ánh mắt Tiêu Kỳ sáng lên, sau đó trầm xuống, nắm lấy tay của Liễu Khê, vuốt nhẹ, khàn giọng nói "Yên tâm, về sau anh sẽ tập luyện thêm một tiếng, cho dù em mập bao nhiêu thì chỉ cần một tay là có thể nâng lên rồi"



"Vậy chúng ta cùng tập nha! Anh tập của anh, em ở cạnh tập yoga"



Liễu Khê mở to mắt, má cọ vào ngón tay Tiêu Kỳ, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, đáng yêu mô cùng.



"Tốt" Hai người nói mấy câu sến súa sến sẩm, bầu không khí giữa cả hai ấp áp triền miên khiến người ta chỉ nhìn cũng biết hai người rất hạnh phúc.



Thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Kỳ chuẩn bị đưa Liễu Khê về nhà, vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Khê rùng mình một cái.



Tiêu Kỳ không nói một chữ, lấy áo vest khoác lên người Liễu Khê. Liễu Khê khoác tây trang tò mò giơ tay, thật lớn nha ~ Liễu Khê cao 168cm, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, lung linh xinh đẹp, hai chân dài thẳng tắp.



Tiêu Kỳ cao hơn Liễu Khê 20cm, áo vest của Tiêu Kỳ gần như che khuất cái đùi của Liễu Khê, cả người cô bỗng nhiên trở nên mê người vô cùng. Tiêu Kỳ không tự chủ nắm lấy bả vai Liễu Khê, cúi người hôn lên trán cô. Liễu Khê dựa vào lòng Tiêu Kỳ, cảm thụ hương vị chỉ của Tiêu Kỳ ở trong áo vest, mặt mày Liễu Khê thỏa mãn vô cùng, mỉm cười ngượng ngùng với Tiêu Kỳ, có bạn trai thật tốt, hì hì...



Ngồi ở chỗ phó lái [1], Liễu Khê ngáp một cái, mắt chảy nước mắt. Tiêu Kỳ thấy vậy, ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt của cô, thuận tiện giúp cô đeo dây an toàn, giọng nói ấm áp dịu dàng "Ngủ đi, tới nhà thì anh gọi"



[1] phó lái: chỗ ngồi bên cạnh người lái.



"Ừm... Tốt..."



Liễu Khê mơ hồ trả lời. Tiêu Kỳ mở điều điều hòa nhẹ lại, máy sưởi trong xe cũng mở với nhiệt độ ấm. Sau đó mở đĩa nhạc CD, trong xe bỗng dưng trở nên ấm áp và thoải mái. Quan hệ của hai người chốc lát ngọt ngào không ít, mà ngày ngày ở trường của Tô Yên lại không tốt chút nào.



Trước kia cô ả thường ngụy trang trở thành con gái nhà giàu, tốt bao nhiêu thì bây giờ cô ả thảm hại bấy nhiêu. Sinh viên trong trường đều lấy Tô Yên ra làm trò cười. Ngay cả mấy nam sinh viên trước kia theo đuổi Tô Yên cũng bị cười nhạo, cứ nghĩ theo đuổi được cô ta thì ít đi mười năm phấn đấu, ai dè, con nhà giàu có tiền có quyền này lại là đồ giả. Thậm chí trên mạng cũng có người lập topic, viết về một cô gái con nhà giàu giả, người viết viết không tồi, văn phong thoải mái, ý vị thâm sâu, người đọc cũng không ít. Cũng may topic chỉ là tin tức kiểu báo chí nên không có ảnh chụp lẫn tên họ của người được nhắc tới.



Thật ra, đối với ngôi trường đại học lớn như vậy thì cái tên Tô Yên chẳng qua là ký hiệu để họ tám nhảm mà thôi.



Cho dù Tô Yên có đứng trước mặt người nói về cô ả thì chưa chắc họ đã biết đó là cô ả. Đại học không có phòng học cố định cho nên chẳng ai rảnh rỗi mà đi tìm phòng của cô ả học mà nhòm mặt.



Nhưng Tô Yên lại cảm thấy lúc cô ả đi trên đường, ai cũng nhìn cô ả, đều nói về cô ả, ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống trên người cô ả, giống như là châm chọc, đâm lên người khiến cô ả đau vô cùng.



Ở ký túc xá, ngay cả ba bạn cùng phòng cũng cười nhạo cô ả, cười nhạo hư vinh của cô ả, cười nhạo lời nói dối trá của cô ả, cười nhạo cô ả không biết lượng sức mình.



Trong mắt bọn họ, cô ả là một người đáng bị chê cười. Tô Yên cảm thấy thế giới vô cùng đen tối, thật sự không công bằng với cô ả.



Liễu Khê có gì tốt? Chẳng qua cô ta có một người cha giàu có nên cô ta mới có cuộc sống xa xỉ hoa lệ, còn tùy ý quen cậu Tiêu.



Mà cô ả, cô ả thật sự thích anh Liễu, vậy mà bị người đời cười nhạo lăng mạ. Dựa vào cái gì? Cô ả hận Liễu Khê, hận Tiêu Kỳ, hận cái thế giới không công bằng này.



Tô Yên nằm mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mộng đó, cô ả yêu thầm anh Liễu nhưng bị Liễu Khê phát hiện và đuổi ra khỏi nhà họ Liễu.



Trong một ngày mưa, cô ả gặp Hàng Diệc Phàm, hắn ta thương tiếc cô ả, đem cô ả về nhà. Hắn ta yêu cô ả, nhưng mà cô ả lại luôn nhớ về anh Liễu.



Cuối cùng, nhà họ Liễu bị phá sản, Liễu Khê muốn hủy dung cô ả nhưng lại nhận kết cục là chết, anh Liễu vào nhà tù.



Nhìn thần sắc thống khổ và đồi bại của anh Liễu, cô ả cảm thấy vui sướng từ trong lòng dâng lên, cái loại vui sướng đó dâng lên như thủy triều, nhìn đi, các người cũng bị ả dẫm dưới chân đó thôi ~



Hơn nữa, Tiêu Kỳ lại yêu cô ả vô cùng, luôn bảo vệ cô ả ở thời điểm mấu chốt. Haha, không phải anh coi thường tôi sao?



Nhìn bộ dạng ảm đạm của Tiêu Kỳ trong hôn lễ của ả, Tô Yên cười ngọt ngào. Cô ả cười đến tỉnh, mở hai mắt, nhìn tới màn đêm đen và ánh đèn điện bên ngoài hành lang hắt vào.



Trái tim Tô Yên đau xót, từ một vị công chúa được yêu thương lại trở thành con nhóc mồ hôi bị nhạo báng, sự chênh lệch này không phải lớn bình thường.



Thật ra, cô ả nghĩ trong mơ mới là những ngày cô ả trải qua sau này, được người yêu thương.



Tô Yên nghĩ tới sự va chạm chân thật ở trong mơ kia, trong lòng càng cho rằng nó là thật. Cô ả muốn tìm Hàng Diệc Phàm!



Cô ả nhớ rõ một ít công trình của nhà họ Liễu, cô ả có thể giúp hắn. Tô Yên nghĩ là làm, nhanh chóng làm thủ tục xin nghỉ học, đem đống đồ xa xỉ mà cô ả có bán với giá thấp, rời khỏi trường học.



Điều này cũng cứu Tô Yên một mạng, lúc người của Tiêu Kỳ tìm tới trường đại học A thì Tô Yên đã rời khỏi khiến bọn họ không bắt được.



Người đó gọi báo tin tức của Tô Yên cho Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ nhớ tới ánh mắt hận thù của Tô Yên dành cho Liễu Khê, không chút do dự nói một chữ "Tìm" Ý của hắn là, tìm Tô Yên, làm cho cô ả biến mất.



Người nọ không hiểu tại sao Tiêu Kỳ lại nhằm vào một sinh viên bình thường như Tô Yên nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của Tiêu Kỳ. Tô Yêu dựa vào giấc mơ của mình mà tìm nơi cô ả gặp Hàng Diệc Phàm trong mưa.



Lúc hai người gặp nhau, Hàng Diệc Phàm mang theo Tô Yên về thật. Đương nhiên không phải là lý do nhất kiến chung tình [2] chó má kia mà là do lời nói của Tô Yên hấp dẫn lực chú ý của hắn.



[2] nhất kiến chung tình: một cái nhìn đã yêu - kiểu tình yêu sét đánh á =))) Chả hiểu sao mấy bạn trẻ thích kiểu yêu đương này, mình thấy nó dựng tóc gáy với tê liệt thần kinh lắm =)))



Hắn ta không nghĩ tới Tô Yên lại biết mấy công trình của nhà họ Liễu. Đây là cơ hội, Hàng Diệc Phàm hưng phấn, vụng trộm đem Tô Yên về biệt thự của hắn.



Liễu Khê dĩ nhiên không biết Hàng Diệc Phàm và Tô Yên gặp nhau, bây giờ cô đang vui vẻ đi bộ trong biệt thự. Biệt thự của Tiêu Kỳ ở một khu ngoại ô, dòng suối quanh co, cây tử đằng thấp thoáng, cảnh sắc này thật sự rất đẹp.



Liễu Khê cảm thấy kì quái ở chỗ, biệt thự lớn như thế mà chỉ có quản gia và người hầu chứ không thấy người nhà Tiêu Kỳ, có điều hắn không nói, Liễu Khê cũng không hỏi, đợi đến lúc thích hợp hắn sẽ nói cho cô.



"Anh yêu, phòng ngủ của anh ở đâu?" Liễu Khê dựa vào lưng rộng của Tiêu Kỳ, hai tay ôm lấy cổ của hắn, vui vẻ hỏi bên tai Tiêu Kỳ. Bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp dễ chịu do Liễu Khê phả ra, thính tai co giật một chút, sau đó đo đỏ, Tiêu Kỳ lấy tay đỡ lấy Liễu Khê để phòng ngừa cô gái nhỏ của hắn rơi xuống nói "Ở lầu hai" Tiêu Kỳ cõng Liễu Khê bước từng bước lên lầu.



Người con gái mà hắn yêu, hắn rất vui khi được đặt trong lòng bàn tay để mà yêu thương cưng chiều. "Lạch cạch" một tiếng, Tiêu Kỳ mở cửa, Liễu Khê ló đầu nhìn vào trong, đầu tiên là chiếc giường lớn màu đỏ, nhưng hai con búp bê vải to ở trên giường khiến người khác chú ý hơn, một con mặc váy, một con mặc tây trang, con mặc tây trang ôm con búp bê mặc váy vào trong lòng.



Liễu Khê thất thần, khóe miệng của Tiêu Kỳ cũng co rút, lúc nãy hắn lại quên cái thứ này, sớm biết vậy đã đem giấu đi rồi. "Ý?" Liễu Khê cảm thấy hai con búp bê kia thật sự thật sự rất là quen con mắt.



"Thả em xuống, em muốn nhìn" Khuôn mặt của Tiêu Kỳ có chút đỏ, may mà lực chú ý của Liễu Khê không ở chỗ hắn, hắn ho một cái mất tự nhiên, thả Liễu Khê xuống. Liễu Khê chạy tới ôm con búp bê vải mặc váy nhìn thật kỹ, tuy rằng bản Q [3] này rất trừu tượng nhưng mà cô nhớ mình có bộ váy như vậy.



[3] bản Q: theo mình nghĩ là đồ handmade đó :> Thấy QT cũng không nói gì về bản Q nên mình đoán đại thôi



Hay là... "Đây là bé Liễu Khê, còn đây là bé Tiêu Kỳ phải không?" Liễu Khê ôm con búp bê vải mà cọ lấy cọ để, chớp đôi mắt to, nhìn Tiêu Kỳ gian xảo.



Tiêu Kỳ bĩnh tĩnh gật đầu, trên mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng không chút mất tự nhiên.



"Hì hì, bé Liễu Khê để lại cho anh, bé Tiêu Kỳ này là của em!" Liễu Khê thả một con, ôm một con, hai má đỏ ửng nói.



"Hai Tiêu Kỳ đều là của em!" Tiêu Kỳ bước lên hai bước, dùng tay chạm vào hai má Liễu Khê, nhẹ nhàng hôn một cái.



-----------------------



Tô Yên ở lại trong biệt thự của Hàng Diệc Phàm, cảm giác có mùi vị của kim ốc tàng kiều [1], so sánh với không gian nhỏ hẹp trong căn phòng trọ hai ngày trước, cô ả cảm thấy mĩ mãn với bây giờ.



[1] "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.



Màng dép đi xuống lầu, nặng nề ngồi xuống, chiếc sofa mềm lõm xuống một chút. Tô Yên mở TV, mặc dù trong phòng ngủ có TV treo tường, nhưng cô ả thích ngồi ở phòng khách đợi Hàng Diệc Phàm trở về hơn, cảm giác này giống như người vợ chờ chồng đi làm về vậy.



Màn hình TV lóe lên, tin tức xuất hiện khuôn mặt trầm ổn và cử chỉ phong độ của Liễu Nam Hàm. Tô Yên kinh ngạc nhìn MC giới thiệu những câu chuyện về Liễu Nam Hàm, nhỏ giọng cười, cứ đắc ý đi, nhanh thôi, nhà họ Liễu sẽ không còn bất kỳ giá trị nào.



Hàng Diệc Phàm trở về biệt thự, mở cửa ra thì thấy phòng khách sáng như ban ngày, nghe thấy tiếng cười có chút thần kinh của Tô Yên, hắn cau mày một lát rồi giãn ra, tạm thời hắn vẫn cần người phụ nữ ghê tởm này.



"Tô Yên, sao em không vào phòng nghỉ ngơi?" Giọng điệu của Hàng Diệc Phàm mang theo sự yêu thương chăm sóc, chỉ cần hắn đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng khiến người khác phải chìm đắm trong sự dịu dàng.



"Đợi anh" Tô Yên làm như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Hàng Diệc Phàm, khuôn mặt mang thêm chút xinh đẹp.



Ánh mắt Hàng Diệc Phàm tối sầm lại, ôm lấy Tô Yên rồi hôn nồng nhiệt, thật ra nuôi người phụ nữ này cũng rất lời, nhưng giá trị của mặt hàng xa xỉ này so với tin tức mà người phụ nữ này cung cấp tuyệt đối không đáng kể.



"Ừm..." Tô Yên cảm thụ nụ hôn của Hàng Diệc Phàm, còn hai tay hắn thì luồn vào trong áo của ả, sờ soạng từ dưới eo lên.



Cuộc sống hưởng thụ như vậy, dù sao thì nỗ lực nào cũng có cái giá đền đáp tương xứng, cái chi phí này chẳng qua chỉ là tiền sinh hoạt trước khi cưới mà thôi, cô ả cho rằng sau này Hàng Diệc Phàm sẽ cưới ả.



********



"Tổng giám đốc, bên Hàng gia có động tác mới, hơn nữa bọn họ nhằm vào kế hoạch đầu tư mới nhất của chúng ta"



Trợ lý đem một xấp tài liệu để lên bàn của Liễu Nam Hàm. Liễu Nam Hàng lật một tờ lên, nở nụ cười nhạt, anh lại không hề biết bên Hàng gia lại có một nhân tài như thế.



Đáng tiếc kế hoạch bị lộ này là chính sách bị anh bác bỏ. "Cái này ngược lại là một mồi câu tốt" Liễu Nam Hàm nhàn nhã nói, trong mắt lộ ra cái gọi là tình thế bắt buộc với nhà họ Hàng.


★Tiểu thuyết cường đạo★



♥♥



"Biểu ca... Này... Này... Muội không tin..." Đôi mắt Liễu Khê mênh mông, rơi nước mắt, từng giọt nước mắt chảy trên đôi gò má không có chút huyết sắc, bộ dạng không thể tin nổi, yếu ớt khiến người khác phải đau lòng.



Thân thể mảnh mai giống như lá rụng ngoài trời, lung lay, Liễu Khê vẫn duy trì tần suất chậm rãi, sau đó hôn mê bất tỉnh, trước khi nhắm mắt thì nhìn Phương Như với ánh mắt khiêu khích.



"Biểu muội!" Hàn Hạ kinh sợ hô lên.



"Giả vờ giả vịt!" Nhìn thấy ánh mắt của Liễu Khê, Phương Như suýt nữa giơ chân đạp nàng một cái.



Hàn Hạ đỡ lấy thân thể mảnh mai của Liễu Khê thì nghe được lời nói của Phương Như, sự bất mãn tích góp bộc phát, hắn tức giận, trừng mắt hét lên với Phương Như "Thân thể của biểu muội vốn đã yếu, ngươi còn châm chọc, ngươi, ngươi khiến ta thất vọng quá!"



[Độ hảo cảm của nữ chính Phương Như với người chơi Liễu Khê giảm xuống mười điểm, độ hảo cảm hiện tại là 0]



"Ngươi có gan thì hét lại lần nữa ta xem?" Phương Như không chút khách khí chỉ tay vào mũi Hàn Hạ hét lên, âm thanh kia rất lớn, khiến cho lỗ tai Liễu Khê run lên. Tiếng hét của Phương Như khiến mọi người chấn động. Người ở Hàn gia là những người đọc sách, ngày thường đều nói chuyện rất nhẹ nhàng, chậm rãi, chưa từng xuất hiện cái bộ dạng đáng sợ như Phương Như.



Huống chi, Phương Như lại hét lại với Hàn Hạ, Hàn Hạ là Hàn gia thiếu gia, điều này giống như đem tôn nghiêm của Hàn Hạ đạp dưới chân.



Hàn phu nhân ngồi ở một bên bất mãn, hung hăng nắm chặt khăn tay, cô nàng đầu lĩnh cường đạo này vô cùng vô lễ và thô tục, nàng ta dám hét lên với con của bà, thậm chí còn cả thái độ ác liệt như vậy.



Hàn Hạ vốn là một thư sinh yếu đuối, nếu bị nàng ta ép cưới thì ngày sau sao có thể trôi qua tốt đẹp? Có khi còn gây ra rắc rối tới mức diệt môn luôn ấy chứ.



Lúc trước, bà thấy Liễu Khê yếu đuối như vậy, còn có chút lo lắng, nhưng với tình hình hiện tại, Liễu Khê này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, trước mặt bà mà dám làm chút trò này.



Hàn phu nhân nhìn Liễu Khê đang bất động trong lòng Hàn hạ, còn có Phương Như đang hùng hổ đứng một bên, miệng lộ ra nụ cười lạnh.



Trước khi rõ về Phương Như này, tạm thời nên nhịn một chút, nếu tùy tiện đi báo quan, lúc đó chỉ sợ cũng kéo cả Hàn gia này liên lụy vào.



Bây giờ còn một cơ hội, nếu như Liễu Khê và Phương Như này đấu đá với nhau, mặc kệ là Liễu Khê đối phó Phương Như hay là Phương Như muốn lấy mạng Liễu Khê, tất cả đều là chuyện tốt với Hàn Hạ.



Hai nữ nhân này, ai cũng không xứng với Hàn Hạ nhà bà. Tốt nhất là để Phương Như giết chết Liễu Khê, quan phủ bắt lấy Phương Như. Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, đến lúc đó, Hàn Hạ đạt bảng vàng, có thể kết hôn với thiên kim tiểu thư quan gia chân chính, lại có chức vị ở triều đình, dù sao cũng rất tốt.



Hàn phu nhân nhìn Liễu Khê, đứa cháu gái này đừng làm cho bà thất vọng. Hàn gia nuôi nó nhiều năm như thế, cũng tới lúc hồi báo cho người Hàn gia một chút.



Sắc mặt Hàn Hạ thay đổi, ôm người Liễu Khê run run, trừng mắt nhìn Phương Như, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Đúng là như vậy mà! Đầu lĩnh cường đạo này, cho tới giờ cũng không biết phân biệt trái phải, khiến cho hắn không thể thi cử, lại còn nhục mạ hắn, đều do hắn quá hiền. Bây giờ ở trước mặt mọi người Hàn gia, đem tôn nghiêm của hắn giẫm dưới lòng bàn chân, ả nghĩ hắn là hạt cát tùy ý xoa nắn sao? Sự khuất nhục này, càng ngày càng dày.



Nghĩ tới đây, Hàn Hạ cắn chặt môi, thậm chí còn có mùi màu tươi nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng của hắn, hắn đè ép oán hận xuống. Dù sao cũng có một ngày, hắn đem cô ả này băm vằm.



[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Hàn Hạ với nữ chính Phương Như giảm xuống 10 điểm]



"Thân thể Khê Nhi vốn đã yếu, ngươi còn kích thích muội ấy làm gì? Lúc trước chúng ta đã nói với nhau, xem Khê Nhi như muội muội mà chăm sóc, không phải sao?" Hàn Hạ quay cuồng, áp chế cừu hận xuống, hai mắt nhìn Phương Như dịu dàng, thở dài.



Khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo xuất hiện chút u buồn, giọng nói dịu dàng như dòng suối chảy.



Nghe Hàn Hạ nói thế, mấy nha hoàn bà tử ở đây đều trợn to mắt nhìn, không khỏi thầm nói, Phương cô nương này rốt cuộc là ai mà làm sai như vậy vẫn khiến thiếu gia nhẫn nại?



Ngay lập tức, mọi người đều nhìn Phương Như với ánh mắt khác nhau, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, về sau hầu hạ Phương cô nương cung kính một chút, cũng không có gì cả.



Phương Như từ nhỏ đều thấy mấy vị đại hán ăn thịt uống rượu thô lỗ, bây giờ lại thấy Hàn Hạ phong lưu như thế này, dĩ nhiên là vừa gặp đã yêu.



Thấy ánh mắt khó xử buồn bã của người trong lòng, giọng nói dịu dàng như gió xuân quất vào mặt, khiến lòng nàng ta giống như con nai nhỏ chạy nhảy.



Lại thấy Liễu Khê mềm yếu ở trong lòng Hàn Hạ, tuy rằng có chút không vừa mặt nhưng cũng có xíu lo lắng, ừ, ánh mắt lúc này, chắc chắn là nàng nhìn nhầm rồi.



Hàn Hạ đã từng nói biểu muội của hắn là người thiện lương hồn nhiên nhất. Chỉ cần Liễu Khê không cướp Hàn Hạ của nàng thì nàng sẽ đối xử với nàng ấy như muội muội ruột của mình. Hai má hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng,



Phương Như luôn chính trực cho nên không biết cách làm nũng như Liễu Khê, cười sang sảng "Được, là do ta nóng nảy, Hàn Hạ, chàng đừng trách ta, mau xem biểu muội thế nào đã"



Nghe tới đó, Liễu Khê không giả bộ bất tỉnh nữa, ưm một tiếng, ngón tay dịu dàng cầm lấy góc áo của Hàn Hạ, lông mi run rẩy, nghiêng đầu, mở đôi mắt long lanh.



"Biểu ca... Muội... Muội đau đầu quá!" Liễu Khê nhỏ giọng nói, vừa nói vừa làm bộ kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, trong con mắt xuất hiện chút nghi vấn với Hàn hạ khiến cho lòng hắn khó chịu.



Liễu Khê đứng lên, cầm tay Thúy Nhi nói "Thúy Nhi" Thúy Nhi cẩn thận đỡ Liễu Khê, Hàn Hạ thấy cảm giác ấm áp không còn, có chút buồn bã, thất vọng nói với Thúy Nhi.



"Đem biểu muội đỡ về phòng, chăm sóc cho tốt, tới phòng bếp lấy cháo táo đỏ bưng tới cho muội ấy bồi bổ thân thể"



Phương Như tính tới giúp đỡ nhưng thấy thân thể yếu đuối dựa trên người Thúy Nhi, trong lòng vui vẻ, thân thể biểu tiểu thư này yếu đuối giống như con gà sắp chết, sao có thể so sánh với nàng, nàng ta đi tới ôm lấy Liễu Khê.



Liễu Khê sợ hãi ôm lấy cổ Phương Như, thân thể run nhẹ, nàng lại bị một nữ nhân ôm lấy sao? Phương Như cho rằng nàng không thoải mái, ôm chặt một chút "Biểu muội rất nhẹ, ngươi, dẫn đường"



Phương Như nhấc cằm ra lệnh cho Thúy Nhi, giống như đây là nhà của nàng, ai không biết còn tưởng Phương Như là một trong những chủ nhân của nhà này.



Đám người dại ra nhìn Phương Như ôm Liễu Khê vào lòng, bộ dạng của Phương tiểu thư ôm biểu tiểu thư, thật sự nhìn rất xứng đôi, ừ, ảo giác, là do bọn họ mù mắt rồi.



"Để ta bế muội ấy, ngươi đừng gắng sức" Hàn Hạ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Khê, cho rằng nàng sợ hãi, bước tới chuẩn bị đỡ lấy Liễu Khê.



"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi không biết điều này sao?" Phương Như lùi về sau, lông mày dựng thẳng, nói với Hàn Hạ với vẻ mặt không kiên nhẫn. Nàng đã đích thân giúp đỡ hắn chăm sóc vị biểu muội này, sao hắn còn khó chịu như vậy?



Phương Như khó hiểu, buồn bực vô cùng, nếu không phải nể mặt Hàn Hạ thì nàng không cần đối đãi với Liễu Khê như vậy.



Cảm nhận được sức nặng trong lòng, Phương Như cúi đầu nhìn Liễu Khê đang kinh hoảng. Nhìn gần thì nàng thấy biểu tiểu thư này rất xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn bằng bàn tay của nàng, phấn nộn, giống như mật đào, thật sự muốn cắn một cái.



Ôm vào cảm thấy rất mềm mại, giống như cơ thể không có xương cốt, nếu tối ngủ ôm được thì thật sự rất thoải mái. Không bằng tối này nàng ngủ trên giường của biểu muội này đi. Liễu Khê sợ Phương Như không cẩn thận làm nàng rơi, hai tay ôm Phương Như thật chặt, hương thơm tự nhiên phả vào mũi Phương Như làm nàng ta cảm thấy có một muội muội xinh đẹp, đáng yêu như vậy, nàng ta cũng sẽ yêu thương bảo vệ.



[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính Phương Như với người chơi Liễu Khê tăng 15 điểm]



Độ hảo cảm này là sao? Đừng nói với nàng Phương Như bị nàng làm mê hoặc chứ? Nàng không tin đâu. Cánh tay của Phương Như hơi run lên, Liễu Khê tưởng nàng ta định thả nàng, nhỏ giọng hô một tiếng, thân thể run lên, ôm Phương Như càng chặt.



Phương Như thấy Liễu Khê giống như muốn khóc, bộ dạng giống như chịu uất ức, vừa đáng thương lại đáng yêu khiến người khác không biết làm sao "Liễu Khê biểu muội, muội ngoan ngoãn thì tỷ tỷ thương"



Liễu Khê quýnh lên, sao nghe lời này cứ như một tên du côn đùa giỡn cô nương nhà lành vậy nhỉ? Nhầm rồi, nhất định là nàng nghe nhầm rồi.



"Vậy làm phiền Phương cô nương đưa Liễu Khê về phòng, vừa lúc hai cô nương các ngươi có thể nói chuyện với nhau nhiều một chút"



Hàn phu nhân nâng tay đụng vào mái tóc, mỉm cười nói với Phương Như. Hàn Hạ trơ mắt nhìn đầu lĩnh cường đạo ôm lấy biểu muội yếu đuối của mình đi xa, trong lòng cảm thấy sợ hãi, Phương Như này muốn nhúng chàm biểu muội của hắn?



"Về phần Phương cô nương kia, các ngươi giữ trong bụng cho ta, nếu như ta nghe được một chút tin đồn thì chuẩn bị tinh thần vào kỹ viện đi" Ánh mắt của Hàn phu nhân lạnh lùng, tàn nhẫn nhìn một vòng.



Tất cả những người ở đây đều là người của Hàn phu nhân, bị ánh mắt kia của bà làm cho sợ hãi, Hàn phu nhân giữ khế ước bán mình của bọn họ, dĩ nhiên không ai dám nói bậy, về phần Thúy Nhi bên người Liễu Khê, cùng lắm thì thay người hầu hạ thôi.



"Hàn Hạ, con đi theo mẹ" Hàn phu nhân nheo mắt, lúc nãy có Phương Như ở đây, bà không tiện hỏi nhiều. Nếu không phải vừa nãy bà ôm Hàn Hạ khóc rống, con bà nói nhỏ với bà, Phương Như là thủ lĩnh cường đạo thì bà đã sớm sai người ném Phương Như ra khỏi nhà rồi.



Rốt cuộc vì sao con mình lại gặp phải sát tinh này, phải biết rõ mọi chuyện mới thì bà mới tính toán được.



Hàn phu nhân cực kỳ nghiêm túc, liếc mắt một cái, đám nha hoàn bà tự biết điều lui ra, trong chốc lát, trong phòng chỉ còn hai mẹ con bọn họ.



"Nói, sao lại như vậy? Con cũng biết lời lúc nãy suýt hù chết mẹ rồi không?" Hàn phu nhân mệt mỏi nhích thân thể ngã vào ghế. Khuôn mặt Hàn Hạ đỏ bừng, tuy rằng khó nói nhưng mà trước mặt Hàn phu nhân vẫn đem mọi chuyện nói ra.



Nghe được Hàn Hạ bị Phương Như ép bắt, thậm chí còn ép cưới, viên phòng, Hàn phu nhân cảm thấy đầu đau kinh khủng. Bà đã gây nên tội gì mà con trai bảo bối của bà gặp phải chuyện này? Nếu bị quan phủ tra ra thì sao chịu cho nổi? Bà chỉ cho rằng Phương Như coi trọng con bà, không nghĩ tới đã gạo nấu thành cơm.



"Con nghe đây, về sau phải dỗ Phương Như thật tốt, đừng để nàng ta rời khỏi con, về phần Liễu Khê, cứ để đó đã" Hàn phu nhân cắn răng, thật sự muốn giết Phương Như này.



Nghe lời này, Hàn Hạ nóng nảy, hắn không muốn gặp lại Phương Như kia "Mẫu thân, nếu như đón Phương Như vào cửa thì Hàn gia sẽ bị người khác chê cười" Hàn phu nhân nhắm mắt, không quan tâm Hàn Hạ đang kinh sợ "Cho nên ta mới bảo con dỗ nàng ta thật tốt!! Cho dù quan phủ không thể tiêu diệt đám cường đạo này, nhưng con đừng quên, còn một đường, đó là chiêu hàng!"



Mấy năm nay, ở biên cương không yên ổn, quân Hung Nô thường quấy rầy, triều đình ra một lệnh chiêu hàng mới cho cường đạo, nhân sĩ giang hồ, trên thực tế là gọi những người này đi chống đỡ Hung Nô. Nếu có thể chống lại Hung Nô, có thể trở thành bang phái lớn, đây chính là một hòn đá ném hai con chim.



"Ý của mẫu thân là..." Hàn Hạ chần chờ nhìn Hàn phu nhân.



"Chính là ý đó, tạm thời con nhịn một chút, chỉ cần Phương Như kia vẫn còn khăng khăn một mực với con thì đừng nói với việc chiêu hàng, cho dù là lên chiến trường nàng ta cũng có thể. Lại nói, nếu chết trên chiến trường thì tốt, mà dù sống, lấy nàng ta cũng có chút trợ giúp" Hàn phu nhân ngồi thẳng lưng, nhìn Hàn Hạ chằm chằm "Chuyện đã như vậy, con đừng mong việc cưới được Liễu Khê, việc quan trọng nhất bây giờ là trừ mối họa lớn là Phương Như này"



"Con biết rồi" Hàn Hạ bình tĩnh lại, thở dài, cam đoan "Bây giờ nàng ta mê luyến con, con chắc chắn sẽ để nàng ta chiêu hàng"



"Chỉ là..." Hàn Hạ chần chờ, lắp bắp nói "Con đã cùng nàng ta, nếu như nàng ta có thai thì phải làm sao?" "Cái này con không cần quan tâm, chuyện này để ta xử lý, lừa nàng ta uống tị tử thang [1] là được"



Miệng Hàn phu nhân nói vậy nhưng trog lòng ác độc vô cùng, cường đạo này đừng mong có thể sinh được con cháu của Hàn gia, canh tị tử thật sự tiện nghi cho nàng ta, nên hạ tuyệt dục dược [2] mới đúng.



[1] tị tử thang: thuốc tranh thai.



[2] tuyệt dục dược: thuốc vô sinh, khiến người uống không sinh con được.



"Làm phiền mẫu thân" Hàn Hạ xấu hổ nói.



"Con yên tâm, sao mẫu thân có thể để Phương Như kia làm chậm trễ con?" Hàn phu nhân nhẹ nhàng nói một câu, nhưng mang theo sự quyết đoán tàn nhẫn. Bên này, hai mẹ con họ Hàn bàn bạc nên đối phó Phương Như thế nào thì bên kia, Liễu Khê đối mặt với Phương Như lại có vẻ rất là... rối rắm!