Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 7 :

Ngày đăng: 13:11 19/04/20


**Tiểu thuyết cường đạo**



Phương Như dứt khoát ngồi trên ghế gỗ lim đối diện Liễu Khê, tư thái tiêu sái dũng cảm, tùy tiện rót ly trà, uống một ngụm xong, lau miệng nói "Uống trà không có ý nghĩa, làm việc khác còn ý nghĩa hơn"



"Thúy Nhi, xuống phòng bếp làm trà hạnh nhân, lấy thêm ít điểm tâm tới để Phương cô nương dùng"



Liễu Khê dựa vào nhuyễn tháp, nhìn Phương Như tính tình ngay thẳng, nở nụ cười. Đây là lần đầu nàng và Phương Như gặp mặt, muốn nói ác cảm thì không có bao nhiêu. Hơn nữa, Liễu Khê thật sự rất tò mò lý do Phương Như coi trọng Hàn Hạ.



Nói tới Hàn Hạ, bộ dạng cũng xem như tuấn tú lịch sự, dung mạo tuấn tú, mặt mày như ngọc, lại có khí độ do đọc sách nhiều, ôn nhuận như ngọc, đoan trang.



Phương Như có thể coi trọng Hàn Hạ thì không lạ gì. Có điều, tuy độ hảo cảm rất cao nhưng lại không giống kiểu sống chết bên nhau.



"Mạo muội hỏi một câu, Phương cô nương nhìn trúng biểu ca ở chỗ nào? Ta biết mình không nên hỏi, nhưng nó liên quan tới biểu ca nên mong Phương cô nương thứ lỗi"



Liễu Khê thật sự rất tò mò, tuy rằng Hàn Hạ là một soái ca dịu dàng nhưng không đẹp tới mức khiến người quỷ phải điên đảo.



Thúy Nhi bưng trà hạnh nhân và điểm tâm vào, Phương Nhân ném miếng bánh đậu xanh vào miệng, nghe câu hỏi của Liễu Khê, có chút lúng túng. Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Liễu Khê đang nhìn nàng, lòng mềm lại, sao có thể đáng yêu đến vậy chứ, cứ như một con mèo nhỏ vậy, dù sao chuyện nàng coi trọng Hàn Hạ cũng không phải là chuyện xấu xa gì.



"Lúc ta gặp Hàn Hạ là một ngày ở trong rừng" Phương Như thoải mái nói "Ta và hắn đối mặt, lúc ấy nghĩ, thư sinh nhà ai lại tuấn tú như vậy, những người ta biết không ai giống hắn, nếu làm tướng công của ta cũng không tồi"



Liễu Khê nghe xong thì co giật khuôn mặt, cái này là vừa gặp đã yêu hay là do Phương Như chưa từng thấy ai như thế? Không biết nên đồng tình với Hàn Hạ hay hâm mộ hắn có diễm phúc tới mức này.



Cho dù là Phương Như cưỡng ép hắn đi chăng nữa thì nàng ta cũng là người chịu thiệt.



"Phụ thân ta từng dạy, gặp được người hiếm lạ thì phải cướp về nhà, dù sao sau khi người kia chết tâm thì cũng phải theo ngươi"



Phương Như tự hào nói "Mẫu thân ta cũng như thế. Vốn nghĩ thư sinh nhát gan nhưng Hàn Hạ lại vô cùng trấn định, lúc ấy ta nghĩ, thư sinh này cũng có chút can đảm"



Đây thật sự là một hiểu lầm xinh đẹp, lúc đối mặt với một đám cường đạo cầm dao mà hắn vẫn đứng thế chẳng qua là bị dọa ngốc.



"Đã đến nhà của ta, tuy rằng Hàn Hạ không nói lời nào nhưng đối với huynh đệ của ta rất khách khí, không hề xem thường. Mà ngay cả lúc bọn họ làm khó hắn, hắn cũng không để ý" Phương Như nhớ tới cuộc sống của hai người trong trại, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, hơn nữa lúc mình bị bệnh, người kia còn tới khuyên mình uống thuốc. Người tốt như thế, nàng đương nhiên phải thích hắn.



"À..." Liễu Khê khó khăn lên tiếng, Phương Như này giống như một cô gái nhỏ vậy, bộ dạng này chính xác là đã rơi vào trong bể tình. Vì sao nàng cảm thấy Hàn Hạ tốt đẹp như vậy?



Đã rơi vào tay một đám cường đạo, hắn dám không an phận sao? Làm sao giờ? Liễu Khê cảm thấy khó xử, nàng thật sự không thích Hàn Hạ cho nên không coi trọng hôn ước này cho lắm. Nếu hai người thật sự yêu nhau, nàng thật sự muốn tác hợp cho họ.



Dù sao Hàn Hạ cũng không phải là người đàn ông của nàng. Ai a, nàng tốt như vậy từ khi nào? Quả nhiên là vì Hàn Hạ không phải là người đàn ông của nàng, Liễu Khê tỉnh lại, Phương Như này là tiểu tam, tiểu tam đó, nàng không thể không làm nhiệm vụ.



"Haha, biểu ca của ngươi cũng hay nhắc tới ngươi, hắn nói hắn có một biểu muội thiện lương, Hàn Hạ nói hắn luôn xem ngươi như muội muội mà yêu thương, lúc thấy ngươi, ta cũng hiểu, ngươi đáng giá để người khác yêu thương"



Phương Như cười sang sảng, không để ý tới thái độ của Liễu Khê. Xem ra Hàn Hạ này không nói với Phương Như là hắn và biểu muội đã đính hôn. Nói vậy, với tính cách của Phương Như thì sẽ không ép hắn cưới mình, tên Hàn Hạ này nghĩ cái gì trong đầu vậy nhỉ?



"Phương cô nương, biểu tiểu thư" Đại nha hoàn bên cạnh Hàn phu nhân cầm một khay gỗ đi vào.



"Là Sa Phương sao, vào đi" Liễu Khê tò mò nhìn Sa Phương, không hiểu sao nàng ta tới đây. Sa Phương mỉm cười, vén rèm đi vào, đặt khay gỗ lên bàn tròn nói "Đây là dược thiện mà phu nhân sai người làm riêng, Phương cô nương đi đường xa, nhất định thấy mệt mỏi, vừa vặn có thể bồi bổ. Thân thể của biểu tiểu thư lúc nãy không tốt, phu nhân cũng lo lắng cho ngài, bảo nô tì nhìn các ngài uống thuốc"



"Dược thiện?" Phương Như tò mò mở nắp, ngửi ngửi "Có mùi thuốc, cái này có thể ăn sao?"



"Thay ta cảm ơn dì" Liễu Khê nhìn viên thuốc óng ánh trên bàn, nó có mùi rất đậm, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương khiến người khác phải nuốt nước bọt.



Phương Như sảng khoái uống sạch, sau đó tặc lưỡi, cười nói "Hương vị không tồi, uống rất tốt, chỉ là hơi ít"



Sa Phương thấy vậy thì ý cười càng đậm, dọn dẹp bát thìa, nói "Nếu Phương cô nương thích thì ngày nào nô tì cũng bảo phòng bếp chuẩn bị cho cô nương"



Dọn dẹp xong thì có mấy nha hoàn khác đi vào, Phương Như tùy cơ ứng biến, Liễu Khê nhìn Phương Như không được tự nhiên, cảm thấy xem rất vui.



Sa Phương bước vào phòng của Hàn phu nhân, bà ta nằm trên nhuyễn tháp, một nha hoàn đang xoa bóp chân cho bà ta, nghe tiếng bước chân của Sa Phương đi vào, bà ta không thèm mở mắt.



"Phu nhân, mọi chuyện đã xong, nô tì tận mắt thấy các nàng uống nó. Phương cô nương kia rất thích nó" "Nếu đã vậy thì chuẩn bị thêm đi"



Khóe miệng Hàn phu nhân buông lỏng, tuy dược vật kia rất bá đạo, nhưng cũng không chắc chắn, bà ta không yên lòng "Hàn gia không thiếu chút tiền mua thuốc này"



Tạm biệt Phương Như, Liễu Khê nằm trên giường, cảm thấy bụng không thoải mái, vừa lạnh lại vừa đau. Cảm giác như dì cả sắp tới, khuôn mặt nhỏ của Liễu Khê suy sụp, nàng ghét nhất là bà dì tới thăm lúc ở cổ đại.



Lần sau nhất định phải mua băng vệ sinh ở cửa hàng hệ thống mới được. "Thúy Nhi, nấu chút nước đường"



Liễu Khê ôm cái bụng lạnh lẽo, gọi Thúy Nhi. Nhưng mà Hàn phu nhân này đối xử với Phương Như không tồi, mới tới đã vội đưa thuốc cho nữ chính.



Dược thiện! Liễu Khê cả kinh, chần chờ nghĩ tới việc mình đã từng bị kê đơn trong đồ ăn, không lẽ Hàn phu nhân cũng làm như thế?



Nếu không sao bà ta có thể đối xử tốt với kẻ phá hủy tiền đồ của con mình như thế?



[Đinh! Chúc mừng người chơi đã khám phá ra kế sách của Hàn phu nhâ, thưởng một điểm thông minh]



Nghe âm thanh hệ thống nêu lên, khóe miệng Liễu Khê co giật, vì sao điểm thưởng này khiến nàng cảm thấy mình là quả hồng mềm bị khinh bỉ?



"Hệ thống, ngươi có biết Hàn phu nhân hạ thuốc gì không? Chắc không phải là độc dược" Liễu Khê lầm bầm lầu bầu hỏi.



[Đinh! Hệ thống không gì không làm được, nhưng mà không nói với người chơi]



Liễu Khê:... "Hừ, dù sao cũng là tuyệt dục dược, hoặc là thuốc tránh thai" Liễu Khê không nghĩ ngợi nói ngay, trong tiểu thuyết cung đấu, trạch đấu cũng viết vậy.



[Chúc mừng người chơi đã đoán đúng, là tuyệt dục dược, đáng tiếc không có đồ thưởng]



Liễu Khê không để ý tới lời trêu ghẹo của hệ thống, nàng khiếp sợ, Hàn phu nhân lại kê đơn như vậy với Phương Như. Tuy nàng đã bị kịch tình ảnh hưởng nhưng mà nàng không nghĩ tới bà ta lại làm như thể, cùng lắm cũng là thuốc tránh thai thôi chứ? Hơn nữa, tại sao Hàn phu nhân cũng hại luôn cả nàng?



Lòng người đúng là phức tạp nhất, không thể dùng hai ba câu mà miêu tả được. Liễu Khê nhớ tới bình nước mà hệ thống thưởng, bình nước kia có thể trị bách bệnh, hẳn có thể trị được tuyệt dục dược này. Ừ, đợi một lát, phải quan sát trước rồi tính, xem Hàn phu nhân này còn có chiêu gì nữa.



Thời gian không nhanh không chậm, Hàn Hạ luôn tỏ vẻ ân cần chăm sóc Phương Như, ngay cả biểu muội luôn quan tâm cũng đá sang một bên, nếu không phải thấy Hàn phu nhân thường đưa thuốc cho Phương Như, nàng cũng nghĩ hai người này đã yêu nhau như lửa rồi.



Nháy mắt, tiết thanh minh tới, Liễu Khê đã dậy từ sớm, mặc bộ xiêm y màu trắng thuần khiết, tóc chỉ dùng một cây trâm búi lên. Hôm nay là ngày nữ phụ đi tảo mộ phụ mẫu đã mất, nhưng mà mộ của phụ mẫu nữ phụ không ở đây mà ở ngoài, cách đây hơn ngàn dặm. Hàn phu nhân tỏ vẻ tôn kính, xây một Phật đường nhỏ ở hậu viện hẻo lánh, dùng để thờ phụng bài vị cha mẹ Liễu Khê.



Liễu Khê bưng tế phẩm đã chuẩn bị tốt, đi tới Phật đường. Nơi này luôn có người quét sạch sẽ, nhưng nơi này là chỗ hẻo lánh, người tới rất ít, ở sau yên tĩnh tới mức khiến người khác phải sợ hãi.



Tự mình tăng thêm dũng khí, Liễu Khê cầm chặt khăn tay màu trắng, cẩn thận lau bàn thờ, bài vị, đốt ngọn đèn, đem tế phẩm chuẩn bị rất tốt.



Qùy trước bàn thờ, Liễu Khê dập đầu, cho dù không phải là cha mẹ của nàng, nhưng người chết là lớn nhất,



nàng cũng mang vài phần kính sợ. Trong đầu xuất hiện trí nhớ của nữ phụ, Liễu Khê đau lòng rên rỉ, những hình ảnh máu me tàn bạo kia khiến nàng buồn nôn. Cả người mềm nhũn ra, hai tay Liễu Khê cầm chặt tảng đá, mồ hôi chảy xuống.



Nàng thở khó khăn, cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ phụ vừa yêu lại hận Phương Như. Đơn giản là cha mẹ của nữ phụ chết thảm dưới đao người Hung Nô.



Phương Như đoạt đi vị hôn phu của nàng, dùng roi phá hủy dung nhan của nàng, trong lòng nữ phụ sao có thể không hận? Nhưng Phương Như này lại liều chết trên chiến trường, đánh lui Hung Nô, có thể nói, nàng ta thay nữ phụ báo mối thù giết cha giết mẹ, một nữ anh hùng như thế, sao nữ phụ có thể không kính phục?



Nàng không thể tha thứ cho Phương Như, cũng không thể làm hại Phương Như, tình cảm yêu hận như thế, nó luôn tra tấn nữ phụ. Khó trách nữ phụ lại có tình cảm khúc chiết, phức tạp với Phương Như như thế.



Lấy tiền giấy đã chuẩn bị sẵn, lửa đỏ bốc cháy lên, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của Liễu Khê, hi vọng cha mẹ nữ phụ có thể đầu thai sớm. "Khê Nhi..."



Bên cửa vang lên tiếng gọi của Hàn Hạ. Liễu Khê quay đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Hạ, hắn tới đây làm gì?



Hàn Hạ đi vào, quỳ gối bên cạnh Liễu Khê, lạy ba lạy với bài vị của cha mẹ nữ phụ, nhỏ giọng nói "Bá phụ, bá mẫu, xin hai người yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho Khê Nhi"



Diễn xuất như vậy khiến cho Liễu Khê thấy ghê tởm, người đàn ông này muốn gì? Muốn chân đạp hai thuyền sao? Mơ đi. Liễu Khê không nói gì, cũng không để ý tới Hàn Hạ, dọn dẹp đồ đạc, lại lạy một cái, sau đó đi ra khỏi Phật đường.



"Khê Nhi, sao muội không để ý tới ta?" Hàn Hạ đuổi theo, dưới cây bạch quả, giữ chặt lấy tay Liễu Khê, vội vàng hỏi. "Để ý tới ngươi làm gì?"



Nước mắt, nước mắt đâu rồi? Liễu Khê hò hét trong lòng, đôi mắt nhanh chóng xuất hiện một tầng nước, nhỏ giọng nói "Từ lúc Phương cô nương tới, ngày nào biểu ca cũng ở cạnh nàng, vậy không đủ sao? Biểu ca định ép ta chết mới vừa lòng sao?"



"Khê Nhi, muội đừng khóc, tin ta, ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi!" Lòng Hàn Hạ co rút từng đợt đau đớn, hắn để cho biểu muội chịu tổn thương, tất cả đều là lỗi của Phương Như kia.



Nếu không phải nàng ta ép hắn thì hắn đã là trạng nguyên, cưới biểu muội vào nhà, bây giờ hắn phải nén lại tình cảm để lấy lòng Phương Như kia. Nếu hắn có cơ hội thì hắn thật sự muốn tránh nàng ta, ở cạnh nàng ta thật sự rất khó thở, khó lắm mới tìm được cơ hội, hắn chuồn êm tới Phật đường, quả nhiên có thể gặp được biểu muội.



Một mình biểu muội đau lòng quỳ một chỗ, mảnh mai, mềm mại và đáng yêu như vậy, tất cả là lỗi của hắn, vì hắn mà nàng bị tổn thương. Nhưng mà, yên tâm, hắn nhất định sẽ không tha cho Phương Như kia.



Hắn cầm lấy bả vai Liễu Khê, thâm tình nói "Khê Nhi, có một số việc ta không thể nói với muội, nhưng muội yên tâm, trong mắt biểu ca, Phương Như không là cái gì cả, sau này biểu ca sẽ thú muội vào cửa, muội mới là người biểu ca yêu" Yêu cái đầu ngươi á! Liễu Khê gần như phun ra miệng, yêu của ngươi sao, chị đây không cần!



"Biểu muội..." Hàn Hạ động tình, ôm Liễu Khê vào lòng thật chặt khiến nàng suýt nữa hôn mê bất tỉnh.



"Hai người đang làm gì?" Âm thanh Phương Như giận dữ vang lên.



Hàn Hạ không thèm suy nghĩ, đẩy liễu Khê ra, nhìn thấy Phương Như lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt kia thật sự có thể giết người.



"A... Nàng nghe ta giải thích..." Hàn Hạ bị dọa tới mức nói năng lộn xộn, không nghĩ gì chỉ vào Liễu Khê nói.



"Là nàng, là biểu muội quyến rũ ta"



-------------------------------------------------------------



♥♥




Tất cả mọi người ở đây ồ lên, không nghĩ tới Hàn Hạ này dám nói như thế, ánh mắt mọi người dừng trên người Phương Như, không biết nàng có đồng ý không. Hàn Hạ này cũng là người tuấn tú lịch sự.



"Ồ, nếu như tướng quân nguyện ý, trẫm cũng muốn làm bà mai" Hoàng đế cười hỏi "Ý của tướng quân thế nào?"



Rốt cuộc Phương Như cũng nhìn về phía Hàn Hạ, nở nụ cười châm biếm, bỗng dưng hắn ta cảm thấy có điềm xấu.



"Năm đó ta bắt ngươi lên núi, lúc ấy người khóc không chịu, đó là lỗi của ta. Tuy rằng chúng ta từng có nhân duyên nhưng cũng chỉ vài ngày thôi"



Phương Như không để ý nói "Không lẽ ngươi bị ta chơi nghiện rồi? Thôi, cho chút tiền tới thanh lâu, ta không muốn ngủ cùng người, mai ta sẽ sai người đưa vàng tới Hàn gia"



Trần Mặc im lặng uống rượu, liếc mắt nhìn Phương Như một cái. Tất cả mọi người ngây người, lời này sao có thể từ miệng của một nữ nhân nói ra?



Nhưng nội dung trong đó khiến người ta quan tâm hơn, thì ra Hàn Hạ này đã bị Phương Như cưỡng bức.



Hàn Hạ đứng thẳng lưng, thấy ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn hắn lẫn Phương Như.



Những lời kia của nàng ta giống như cởi truồng hắn mà nhục nhã. Một tiến sĩ bị thủ lĩnh cường đạo cưỡng bức, nói ra ai cũng cười nhạo hắn ba phần, thanh danh lẫn tiền đồ của hắn đã bị hủy.



Hàn Hạ không còn thể diện ngồi đó nữa, thất thần rời khỏi Quỳnh lâm yến.



Nghĩ tới mấy lời của Phương Như, hai mắt đỏ bừng, nữ nhân này, nữ nhân này. Hàn Hạ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không còn mặt mũi mà sống nữa, mấy lời chê cười này chắc chắn sẽ truyền khắp triều đình cho xem, mỗi khi người khác nhắc tới Hàn Hạ hắn, có lẽ chỉ nhớ tới hắn là kẻ bị thủ lĩnh cường đạo cưỡng bức.



Không sợ, còn có một người không hắn, hắn vẫn muốn làm vợ chồng với nàng. Ánh mắt Hàn Hạ sáng lên, vội vàng đi qua ngã tư, tới nơi ở của Liễu Khê. Liễu Khê nhàm chán đợi Trần Mặc từ yến hội trở về, đột nhiên cảm thấy gáy đau đớn, trước mắt một màu đen, hôn mê bất tỉnh.



Hàn Hạ đánh Liễu Khê ngất, sau đó dùng tơ lụa trói chặt vào ghế, hắn ta lâm vào trạng thái điên cuồng, đốt cháy căn phòng.



[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị chuyển đổi cảnh tượng, bắt đầu đếm ngược...]



Liễu Khê cảm thấy lửa đang liếm tới quần áo của mình, có vòng tay bảo vệ, nàng không thấy đau nhưng cảm thấy rất nóng, rất nóng, một làn khói đen xuất hiện, còn có tiếng phòng sập. Hàn Hạ vào đây bằng cách nào? Hệ thống, sao mày không đi chết đi!!!



_______________________________________



★★



"Công phu kỵ xạ của Thịnh Nhi ngày càng tốt" Phương Như đứng ở bên cạnh giáo trường nhìn đứa nhỏ mình thu nuôi ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt chuyên chú, tay cầm cung tay kéo dây, ngắm bắn tên vào bia ngắm.



"Là do tướng quân dạy tốt" Thị vệ ở cạnh nói một câu thật lòng, trong giọng nói mang theo sự kính nể.



Nữ nhân trước mắt này là anh hùng đánh lui Hung Nô, được hoàng đế phong làm hộ quốc tướng quân, cho dù trước kia nàng là một giặc cỏ cường đạo, nhưng bây giờ bất kỳ ai nhắc tới nàng đều mang theo sự sùng bái.



"Nếu không phải nó kiên định cố gắng thì ta có dạy cũng vô dụng" Phương Như khoát tay, nhẹ nhàng nói.



Ánh mắt đó nàng thấy rất nhiều rồi. Thời gian này với nàng mà nói, không có chút ý nghĩa, bây giờ nàng còn sống, có lẽ vì chuộc lỗi, cũng có thể là thay các huynh đệ đã hi sinh sống tiếp.



"Mẫu thân" Phương Thịnh đang lau mồ hôi trên ngựa thì thấy Phương Như đang ở một bên, vui vẻ nhảy xuống ngựa, chạy tới trước mặt Phương Như, ôm quyền chào nàng.



"Mẫu thân tới nhìn con luyện tên sao?"



"Đúng vậy" Phương Như nhìn ánh mắt chờ mong của con, gật đầu. Nàng thật sự rất vui, đáng tiếc tính cách của nàng như vậy, lời nói dịu dàng êm tai như gió kia đã là cực hạn của nàng.



Trong đầu xuất hiện bóng người dịu dàng kia, nếu như nàng ấy ở đây, hẳn sẽ dùng khăn lau mồ hôi cho Thịnh Nhi, sau đó rót ly nước ô mai chuẩn bị sẵn đưa chó nó.



Mấy năm rồi, từ khi trận hỏa hoạn kia xảy ra, Mặc ca cũng mất tích. Phương Như thật sự không ngờ, chỉ nói mấy câu ở Quỳnh lâm yến mà Hàn Hạ chịu kích thích rời khỏi đó, đương nhiên, lúc đó cũng có mấy lời trào phúng của người khác.



Bản tính của Hàn Hạ nhìn qua là dịu dàng như thật chất là ích kỉ, hắn biết mình không còn tiền đồ nên muốn tự thiêu, có điều hắn lại đánh ngất Liễu Khê.



Cô gái xinh đẹp kia là thê tử của Mặc ca. Ai cũng không biết Hàn Hạ vào nhà bằng cách gì, cũng không biết hắn trói Liễu Khê như thế nào, cũng chẳng biết hắn châm lửa như thế nào.



Lúc bọn họ đuổi tới thì căn phòng kia chỉ còn phế tích. Hàn Hạ nhu nhược kia còn sống, hắn muốn chết nhưng ngọn lửa kia lại rất mạnh, hắn sợ. Hắn thà bị gãy chân còn hơn là bị thiêu đốt trong phòng.



Nhưng Liễu Khê lại bị kẹt ở trong đó. Lúc bọn họ đi vào đó, khó khăn lắm mới có thể nhận ra một người ngồi trên ghế, dưới ngọn lửa lớn kia chỉ còn lại bộ xương cốt tối đen.



Nàng nhìn thấy bàn tay run rẩy của Mặc ca đụng nhẹ vào cái đầu kia, động tác kia rất nhẹ nhàng, giống như sự che chở lúc Liễu Khê vẫn còn sống, nhưng bỗng vang lên tiếng lạch cạch, cái cổ yếu ớt kia bị chặt đứt, cái đầu màu đen kia rơi xuống đất, lăn tới bên chân Mặc ca.



Cánh tay kia cứng đờ trong không trung, không khí im lặng khiến nàng sợ hãi. Mặc ca im lặng nhìn cái đầu không thể nhận rõ kia, nàng nghĩ, Mặc ca thích Liễu Khê như vậy, nhìn bộ dạng này, đau đớn đến mức nào đây?



Nàng sai rồi, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Mặc ca, loại tình cảm phức tạp này khiến nàng không rõ. Nhưng hành động tiếp theo khiến nàng sợ hãi vô cùng. Mặc ca nhấc chân đạp vỡ đầu Liễu Khê, mảnh nhỏ tro bụi màu đen văng khắp nơi, Mặc ca nâng khóe miệng làm nàng rùng người sợ hãi.



Sau đó Mặc ca đột nhiên dời chân, ngồi xuống, hai tay cầm lấy cái đầu nhỏ đã bị phá thành nhiều mảnh kia, ôm chặt vào trong ngực, cúi đầu, mang theo sự mệt mỏi lẫn điên cuồng.



Rõ ràng là hình ảnh khiến người khác phải sợ hãi như vậy, nhưng nàng lại muốn khóc.



Đó là lần cuối cùng nàng thấy Mặc ca, lúc Mặc ca đi cũng kéo theo Hàn Hạ bị gãy chân nằm trong viện.



Hàn Hạ, nàng từng yêu hắn rất nhiều. Lần đầu gặp hắn trên núi, hắn không biết tình cảnh của mình lúc đó, hoang mang hỏi: "Tại sao cô nương ngăn cản tại hạ?"



Lúc ấy nàng giả nam trang, đó là lần đầu tiên nàng được gọi là cô nương, giọng nói của hắn lúc đó rất dịu dàng, ánh mắt trong trẻo vô cùng.



"Ta là cường đạo, ngươi để lại tiền hay để lại mạng?" Nàng nâng cằm hỏi hắn. Rõ ràng là một thư sinh, nhưng nghe lời của nàng lại vô cùng trấn định, nàng bỗng dưng cảm thấy thích hắn.



Thích cái gì thì đoạt lấy nó, đó là lời phụ thân từng nói với nàng. Cho nên nàng không do dự mang hắn lên núi. Hàn Hạ tỉnh dậy trong sơn trại, có chút sợ hãi cùng bối rối.



Qua mấy ngày, hắn lại thích ứng được cuộc sống trên núi, sống rất nhàn nhã, thỉnh thoảng còn dạy chữ cho mấy huynh đệ không biết chữ, hoặc lại vẽ vẽ gì đó.



Nàng cảm thấy càng lúc càng thích hắn, mà hắn cũng biết nàng là cô nương, mọi cử chỉ đều dùng lễ mà đối đãi. Cảm giác này nàng chưa cảm nhận lần nào.



Các huynh đệ lớn lên cùng nàng luôn xem nàng như huynh đệ vậy, bọn họ hoàn toàn quên mất nàng cũng là một cô gái.



Mà Hàn Hạ không giống thế, hắn luôn gọi nàng là Phương cô nương, còn cùng nàng nói các cô gái nên làm gì, còn khuyên nàng mang váy, đeo trâm cài.



Nàng thật sự mặc váy dày, các huynh đệ cười nhạo nàng là nam nhân bà(gay đó:)), mà hắn thì không, thậm chí còn giúp nàng búi tóc, cài lên đầu một cây trâm.



Ở cạnh hắn, nàng cảm nhận được cảm giác được người che chở, hạnh phúc đó thật sự làm người ta muốn khóc. Thích gì đó đương nhiên phải nắm chặt trong tay, cho nên trên trại giăng đèn kết hoa, bọn họ đều biết đại đương gia Phương Như thành thân, người thành thân chính là thư sinh yếu đuối bị nàng bắt ở dưới núi.



Hình như Hàn Hạ không muốn nhưng lúc nàng nén sự ngượng ngùng lẫn sợ hãi cởi quần áo, lõa thể trước mặt hắn, hắn mới dừng phản kháng. Sau đó, hắn bế nàng lên. Nàng không biết khi các cô nương trở thành nữ nhân đều đau như thế, nàng đau tới mức phát khóc, cho dù hắn dừng động tác lại, dịu dàng vuốt ve nàng, hôn môi nàng, nàng vẫn thấy đau. Thời gian đó rất hạnh phúc.



Thì ra, có một người đàn ông bên cạnh cũng không tồi. Nhưng Hàn Hạ không muốn ở sơn trại, hắn phải về nhà, muốn tham gia thi cử, lại càng muốn tạo phúc cho dân chúng. Hắn thuyết phục nàng, cho nên nàng dứt khoát cùng hắn xuống núi.



Ở Hàn gia, nàng cũng biết người Hàn gia không thích, nhưng nàng không cần, chỉ cần Hàn Hạ thích nàng là đủ rồi. Sau đó nàng gặp được Liễu Khê. Vì sao thế gian này lại có một cô nương xinh đẹp đáng yêu như thế?



Cô nương đó mặc bộ váy màu lục, dịu dàng đi tới, nàng đột nhiên biết cái gì gọi là bộ bộ sinh liên. Khó trách Hàn Hạ luôn nhớ nhung nàng ấy, lúc ở sơn trại, hắn luôn miệng nói biểu muội Liễu Khê của hắn thế nào, nếu như nàng là hắn, nàng cũng nhớ mãi không quên.



Nàng không biết mình có cảm giác gì với Liễu Khê, ghét ư? Không ghét. Oán hận? Không oán hận. Nhưng cứ nhìn tới nàng ấy thì nàng lại cảm thấy phiền chán, bởi vì chỉ cần nàng ấy còn đó, ánh mắt của Hàn Hạ chỉ có mình nàng ấy.



Tình hình đó làm nàng cảm thấy bất an, cho nên nàng cùng Hàn phu nhân bàn chuyện, thiết kế bẫy cho Liễu Khê. Hàn phu nhân vốn muốn đem Liễu Khê gả cho một phú thương ở phương xa nhưng nàng không đồng ý, Liễu Khê mảnh mai xinh đẹp như vậy, thật sự rất xứng với Mặc ca.



Nàng chỉ nghĩ, nếu Liễu Khê làm chị dâu của nàng, cũng không tồi. Tuy rằng Mặc ca có người trong lòng nhưng ai có thể từ chối Liễu Khê? Có một loại nữ hài tử, cho dù chỉ im lặng đứng một bên vẫn khiến ngươi đem tất cả những thứ tốt nhất tặng cho nàng.



Mặc ca thật sự động tâm, ánh mắt xao động lẫn vội vàng của hắn khiến nàng kinh ngạc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt, nhưng tại sao lại trở thành như vậy? Nàng ngơ ngác nhìn người mình yêu say đấm thổ lộ cõi lòng với Liễu Khê, trong miệng luôn nói mình hận và khinh thường nàng khiến lòng nàng đau như có người dùng kim chích vậy.



Phương Như à, hóa ra tất cả đều do mày tự mình đa tình. Huống chi, Hàn phu nhân lại hủy nàng, phu nhân mặt mũi hiền lành kia lại có thể mỉm cười cho nàng uống tuyệt dục dược.



Nàng sao có thể cam tâm? Cho nên, nàng trả thù Hàn Hạ, chỉ nói mấy lời lạnh nhạt đã hủy hết tiền đồ của Hàn Hạ, làm hắn thân bại danh liệt. Những người đó nhắc tới Hàn Hạ, hơn phân nửa là chê cười.



Sự xúc động nhất thời này của nàng cũng hủy đi Liễu Khê và Mặc ca. Định thần từ trí nhớ, Phương Như thở dài, nàng không thể sinh con, lại hợp tâm tư của hoàng đế, hơn nữa nàng không còn sức yêu người khác, cứ vậy đi.



Thật lâu, thật lâu về trước, nàng cũng có một gia đình, nàng nhớ những ngày tháng ở sơn trại đơn sơ kia, nhớ tới mấy huynh đệ cùng uống rượu ăn thịt kia.



Huynh đệ của nàng, chết rất nhiều trên chiến trường, bọn họ là anh hùng, chỉ có mình nàng tiếp tục sống cuộc sống nhàm chán này.



Không biết Thịnh Nhi là con ai, nếu hoàng đế ôm tới đưa nàng nuôi dưỡng, vậy thì nuôi dưỡng đi. Từng có binh lính thủ hạ báo tin tức của Hàn Hạ với nàng.



Mặc ca sao có thể bỏ qua cho Hàn Hạ? Người kia bị Mặc ca chém đứt tay chân, đem tỳ bà [1] xuyên qua xương, quăng vào sơn động nuôi kiến, ngày ngày chịu thống khổ bị kiến cắn, muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.



[1] tỳ bà: hình như là xương của vật gì đó á, nghe đồn nó đâm xuyên qua người đau lắm.



Đối mặt với thảm cảnh của người mình từng yêu, nàng phát hiện mình lại bình tĩnh vô cùng, giống như đó là chuyện đương nhiên, mà Hàn phu nhân, hình như đã chết rất lâu trước kia, mới một người không có chồng, lúc già lại không có con bên người, chết cũng là sự giải thoát với bà ta.



Ngã tư kinh thành vẫn phồn hoa như thế, ngoài việc phồn hoa còn cò sự im lặng khắp nơi, dù sao, làm khất cái cũng còn con đường sống. Phương Như không phát hiện, một khất cái cả người bẩn thủi, tóc đầy tro bụi ngơ ngác nhìn nàng, lại sợ bị nàng phát hiện mà cuộn mình lại.



Hắn bị nam nhân kia nhốt trong sơn động đáng sợ kia mười năm, mười năm đó, cả người bị đám rệp đám kiến kia cắn khắp nơi, cả người không có chỗ nào không bị cắn, hắn cứ nghĩ nhịn mấy ngày thì sẽ tới gặp Diêm vương, ai nghĩ tới, nam nhân kia lại tìm một đại phu y thuật cao minh tới bắt mạch cho hắn mỗi ngày, chẳng qua là để hắn chịu đau khổ mà thôi.



Mấy ngày trước, hắn mở mắt ra thì thấy mình nằm dưới góc tường kinh thành. Có lẽ nam nhân kia đã chán chường, buông tha hắn. Có thể rời khỏi địa phương đó, hắn mừng như điên, như bây giờ, hắn nhịn đói mấy ngày, ngay cả tay chân cũng không có sức, chỉ có thể chậm chạp động lên.



Cũng có người sẽ để cho hắn một cái bánh bao, hắn liều mạng bỏ vào miệng, không quản trên đó dính đầy bụi đất.



Có lẽ một ngày nào đó, còn có người phát hiện có một khất cái tay chân bị phá, cũng có thể mạng hắn lớn, dựa vào việc ăn xin mà sống qua ngày, kết cục của hắn, chỉ có ông trời biết.