Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1086 : Thương nhân chi nữ (25)
Ngày đăng: 06:57 30/04/20
Người dịch: Gin
Biên tập: Vong Hồn
Theo như lý thuyết ở những nơi mộ địa như vậy, hẳn phải có mùi ẩm mốc, nhưng lúc này Ninh Thư lại ngửi thấy một mùi hoa thơm ngát.
Quả thực rất tà môn.
“Mọi người có ngửi thấy gì không?” Ninh Thư hỏi.
Cố Duệ gật gật đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, hiển nhiên là có chuyện gì đó vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Vì tránh xuất hiện tình huống bất ngờ, chúng ta nên chờ tại đây một lúc rồi mới đi vào.” Thành Minh Tử nói.
Cố Duệ lắc đầu, “Không thể chờ thêm được nữa, một lúc nữa cửa đá sẽ tự đóng.”
Ninh Thư và Mạc Tuyệt Trần trăm miệng hỏi một lời: “Sao ngươi lại biết điều này?”.
“Hiện tại không phải lúc hỏi vấn đề này.” Cố Duệ lôi Ninh Thư đi qua cửa đá.
Người phía sau vội vàng đuổi theo, cửa đá ầm một tiếng rồi đóng lại.
Vừa đi qua cửa đá, Ninh Thư có cảm giác bản thân như đi vào chốn tiên cảnh.
Trên mặt đất mọc mơn mởn những chồi non, thậm chí còn có cây cổ thụ ngàn năm tuổi, còn có đường lát đá cuội tỉ mỉ.
Thậm chí còn có núi giả, sông nhỏ cùng cầu đá.
Chỗ này không còn giống một mộ địa thông thường nữa, mà giống như là một chốn bồng lai tiên cảnh cư trú hoa lệ.
Trong ao còn có Hoa Sen nở rộ, tản ra một cỗ hương vị tươi mát.
Thế giới tưng bừng mà sinh sôi nảy nở, có thể nói là tràn trề sinh cơ.
Nhưng mọi thứ lại tồn tại ở chỗ mộ địa này thì vô cùng quái dị.
Chẳng lẽ lại là ảo giác?.
Không có ánh mặt trời, thực vật làm sao có thể sinh tồn được.
Vô số dạ minh châu chiếu rọi xuống toàn bộ căn phòng, khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Ninh Thư ngồi xổm xuống, rút kiếm ngắn bên cạnh chân, dùng kiếm nhỏ đào cây trên mặt đất.
Cây sinh trưởng bình thường, đất cũng rất bình thường.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải huyệt mộ kỳ quái như vậy, đã có cây lại còn có cành.
Cố Duệ âm trầm cất tiếng niệm chú bên tai Ninh Thư bên tai.
Mà những quái vật nghe thấy hai câu nói của Cố Duệ liền dừng chân lại, không nhúc nhích.
Linh hồn, máu thịt?.
Đây là muốn tế sống nàng. (ノಠдಠ)ノ︵┻━┻
Ninh Thư thừa dịp lúc Cố Duệ lay lục lạc đồng, một chân đá hướng về phía ngực Cố Duệ.
Cố Duệ nhất thời không chú ý, bị Ninh Thư mạnh mẽ đá lui về sau vài bước, gắt gao túm chặt tay Ninh Thư, đem tay Ninh Thư kéo trật khớp.
Ninh Thư đau tới mức sắc mặt trắng nhợt, một tay khác rút ra kiếm ngắn đâm lên tay Cố Duệ.
Cố Duệ tựa hồ sợ bị thương, buông tay Ninh Thư ra.
“Bắt nàng ta lại.” Cố Duệ trầm khuôn mặt chỉ đạo thủ hạ.
Mười mấy người lập tức vây quanh Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Cố Duệ, “Ngươi có ý gì?”.
“Ngươi nhìn thấy rồi đấy, ta phải dùng máu cùng linh hồn ngươi hiến tế để cấp sự sống cho hắn.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.
“Vì sao lại là ta?” Ninh Thư nhìn chằm chằm lục lạc đồng trong tay Cố Duệ.
“Ngươi là người thân nhất của ta, tự nhiên dùng ngươi hiến tế.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.
“Ta, ta khi nào thành người thân nhất của ngươi?” Ninh Thư chỉ vào chính mình, “Cố Duệ, ngươi quả thực có bệnh.”
“Ngươi là Hoàng hậu của Cố Duệ ta.”
Ninh Thư:…
“Ta thèm làm Hoàng hậu của ngươi.” Ninh Thư nắm chặt kiếm ngắn, thì ra mấu chốt của vấn đề chính là ở chỗ này, trước nàng còn không thể hiểu được vì sao Cố Duệ cứ nhất nhất phải cưới nàng bằng được.
Hóa ra là hắn biết có chuyện này, nên sắp xếp những thứ kia ở chỗ này chờ nàng.
Dùng linh hồn, dùng máu thịt hiến tế, thứ này chính là vật tà môn nha.
Không bao giờ có chuyện tự nhiên trên trời rơi xuống miếng bánh cho mình ăn đâu mà, cho dù là có thì cũng là bánh có nhân độc bên trong.
Chẳng lẽ loại hiến tế này còn có yêu cầu gì?
Ninh Thư nhìn chằm chằm lục lạc đồng, phẫn hận (phẫn nộ và uất hận) mà nói: “Cố Duệ, ngươi đoạt đồ nhà ta, hiện tại lại dùng ta hiến tế, lương tâm của ngươi là bị chó tha mất rồi sao?”.