Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1090 : Thương Nhân Chi Nữ (29)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch + biên: Vong Hồn



Con quái vật này dường như không thèm để mắt đến những con cương thi kia chút nào. Cũng không biết phương pháp hay thủ đoạn nào đã làm cho đám cương thi không có thần trí đó, đối mặt với Hạn bạt chỉ có thể bị động mà chờ chém giết, không có lực hoàn thủ.



Ninh Thư nhìn những gì đang diễn ra trước mắt mà kinh hoàng, với giá trị võ lực mà Hạn bạt đang sở hữu, nếu nó lọt được ra ngoài kia thì không ai có thể ngăn cản hay làm gì được nó nữa.



Thậm chí, có khả năng nó sẽ tàn sát một sơn trang trong nháy mắt.



Vô địch thiên hạ a…



Thân thể Cố Duệ khẽ run, nhìn thấy cửa đá đã mở ra được một khe nhỏ, đủ rộng để một người có thể len ra ngoài được. Cố Duệ cũng xác định chỉ có thể mặc kệ đám quái vật kia, bây giờ, quan trọng nhất là có thể sống sót mà đi ra ngoài. Hắn cắn chặt răng, nhìn vô cùng cay đắng. Ninh Thư cảm giác mình có thể nhìn thấy nước mắt của hắn ẩn hiện trên đôi mắt sớm đã trừng đến đỏ kia. Cũng đúng thôi, thất bại trong gang tấc cơ mà. Cái cảm giác này đúng là sống không bằng chết, ai mà cam lòng cơ chứ.



Từ chín tầng mây, rớt thẳng xuống địa ngục.. chậc chậc.



Có đám quái vật đó ngăn cản, cũng đủ thời gian để Cố Duệ lao ra cửa đá.



Trong khoảnh khắc lao ra đó, Cố Duệ đột nhiên rút từ cổ tay mình ra một thanh chủy thủ rồi nhanh chóng cắm thẳng lên đùi Ninh Thư.



Ninh Thư bị bất ngờ, trở tay không kịp, liền bị chủy thủ cắm trúng cánh tay, khiến cơ thể phản xạ co rúm lại.. chỉ một giây phút nhỏ nhoi đó, Cố Duệ đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, đồng thời dùng hai bàn tay dính đầy máy, dồn hết sức ném Ninh Thư vào cửa đá.



Ninh Thư bị Cố Duệ ném xuống đất (hiển nhiên vì nàng quá nặng nên cú ném không thể hoàn mỹ mà khiến nàng bay đến cửa đá như Cố Duệ mong muốn), nàng cũng không thèm để ý đến vết thương trên người, mà vội vàng bò dậy, chạy như bay về hướng cánh cửa đá.



Cố Duệ đã thoát được ra ngoài, dùng bàn tay dính đầy máu của Ninh Thư lạnh lùng ấn vào sử tử đá kia.



Ầm một tiếng, cửa đá nặng nề đóng lại.



Cố Duệ xụi lơ trên mặt đất, dường như không còn sức lực gì nữa, hai tay ôm đầu, thân thể run nhè nhẹ, hắn cay đắng mà khóc.



Ninh Thư: móa móa móa…



Ninh thư cũng khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu chút nữa.



Tên khốn Cố Duệ, Con rùa đen chết tiệt.




Tác dụng của phù chú này chính là “Trấn áp”.



Chẳng lẽ là có người biết người này sau khi chết sẽ biến thành cương thi Hạn Bạt, định khống chế hắn?



Ninh Thư: →_→



Thế thì vì cái lông gì còn muốn đem người chôn ở chỗ này, mà không hủy thi diệt tích luôn đi cho gọn gàng?.



Ninh Thư lại bay cao bay xa mà liên tưởng thêm một chút nữa, cảm thấy cái phù chú để trấn áp Hạn Bạt này là để tốt cho nó, phòng ngừa khi nó thức tỉnh mà chưa đủ thực lực, thì không thể ra ngoài, để tránh bị người ta tiêu diệt.



Điều đó cũng có nghĩa là, khi nó đủ thực lực rồi, lá bùa này cũng sẽ mất khả năng trấn áp với nó.



Toát mồ hôi, Ninh Thư càng nghĩ càng thấy sợ, liên tưởng đến đủ loại chuyện đã phát sinh ở đây, cảm thấy quá máu me rồi.



Mở ra cơ quan là máu người, rồi trái tim.



Máu me như vậy, chỉ sợ mục đích đều chỉ là vì đánh thức người trong quan tài kia mà thôi.



Nếu đây chính là do vị quốc sư tự tính kế cho mình thì có nghĩa là ông ta đã tính được cả Hoàng Thất Già quốc có thể vào đây.



Cố Duệ bây giờ chính là công dã tràng, đem giỏ trúc đi múc nước…



Cảm giác này sẽ không dễ chịu chút nào đi. Đáng đời lắm.



Ninh Thư cùng Hạn Bạt tạm thời giằng co, trước mắt Hạn Bạt không dám đi lên, có thể thất phù chú này vẫn còn sức uy hiếp đối với Hạn Bạt.



Ninh Thư cũng thật mệt tim, giằng co như vậy cũng không phải là biệt pháp tốt, cái nàng muốn là rời khỏi nơi này đấy.



Nàng dựa vào vách tường, trên đó đều được dát vàng, nhưng trong tình huống này thì vàng bạc nhiều thì có ích gì chứ.



Ninh Thư lấy lương khô trong túi ra ăn, vì vừa bị ngấp qua nước nên khá mềm.