Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1096 : Thương Nhân Chi Nữ (35)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch giả: Moringa



“Loài quái vật này không hề có nhân tính, dựa vào việc hút máu người mà bổ sung sức mạnh, để nó ra ngoài chỉ tổ gây tai họa nhân gian.” Lão đạo sĩ trầm khuôn mặt nói, “Chỉ có tận diệt nó thành tro, mới có thể bảo vệ được tính mạng sinh linh trong thiên hạ.”



“Nếu ngươi vẫn tiếp tục hồ đồ, ngay cả ngươi ta cũng diệt cùng nó.” Lão đạo sĩ lãnh khốc nói.



Ngay sau đó miệng hắn lẩm bẩm, thần sắc nghiêm cẩn, tốc độ đôi tay kết ấn vô cùng mau, cuồng phong chung quanh bắt đầu gào thét.



Thần thái Ninh Thư nghiêm túc, nàng đem tri thức về phù chú lợi hại nhất học được trong khoảng thời gian này từ quyển sách mà Thành Minh Tử đưa, thi triển ra.



Ninh Thư cảm giác gân mạch toàn thân đang vặn vẹo, cơ bắp phồng lên.



Phù chú này dị thường mà lại phức tạp, Ninh Thư phun ra một ngụm máu, phù chú kết thành va chạm cùng phù chú của lão đạo sĩ, tạo ra xung chấn lớn vô cùng.



Ninh Thư cùng lão đạo sĩ đều bị bắn bay xa, Ninh Thư xoay trong không trung hai vòng, rồi vững vàng đứng ở trên mặt đất, hộc ra một ngụm máu.



Tương Thần xuất hiện ở sau lưng đạo sĩ, ngón tay hắn xuyên thủng lưng lão đạo sĩ nọ, dùng sức xé, cơ thể ông ta bị rạch thành hai nửa.



Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, nàng lau máu tươi bên khóe miệng.



Hiện tại cả người Ninh Thư nhũn hết ra, nàng ngồi dưới đất thở dốc.



Tương Thần đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư phất tay, “Ngươi mặc quần áo vào trước đã, muốn hòa nhập vào thế giới nhân loại, phải học mặc quần áo.”



Tương Thần lấy quần áo trong túi đứng sang một bên mặc vào.



Ninh Thư nghỉ ngơi một lúc, rồi đi kiểm tra lại thi thể của Cố Duệ, xác của hắn đã có dấu hiệu cứng đờ, mới xác định được rằng Cố Duệ thật sự đã chết rồi.



Tên Cố Duệ này hành xử quá thâm trầm, cho dù có chết, cũng gây cho người ta cảm giác tên này không dễ dàng ngỏm như vậy.



“Ngươi dọn thi thể đi, không thể chôn ở chỗ này.” Ninh Thư nói với Tương Thần đang bận mặc quần áo.



Nơi này là ‘Mục thi địa’, không thể chôn thi thể ở đây, không biết chừng quá vài chục năm, lại xuất hiện không ít cương thi.



Ninh Thư tìm một chỗ, bảo Tương Thần đào hố, lại sai Tương Thần khiêng người lại đây ném vào bên trong.



Ninh Thư đứng ở bên cạnh nhìn, lạnh nhạt trông Cố Duệ nằm trong hố đất.



Cố Duệ người nam nhân này là kẻ kiêu hùng, vì mục đích của mình mà có thể không từ thủ đoạn.



Người như vậy là kẻ khó đối phó nhất.




“Muốn sinh tồn trên địa bàn của con người, thì phải theo quy củ của con người, họ dùng vàng thật bạc trắng giao dịch lấy về đồ của Phương gia, bọn họ cũng không làm gì sai cả.” Ninh Thư nói, ngàn sai vạn sai là cái tên Cố Duệ chết bằm kia kìa.



Tương Thần trầm mặc không nói gì.



Mất một lúc lâu, một người đàn ông trung niên hình dáng gầy gò đi tới, hỏi Ninh Thư: “Ngươi là người nhà họ Phương?”.



“Đúng, chính là ta.” Ninh Thư nói, “Ta trở về lấy lại bài vị.”



“Ngươi dẫn họ đi lấy đi.” Người trung niên kia bảo gã sai vặt.



Gã sai vặt mang Ninh Thư đến từ đường, chỉ vào một góc, “Đều đặt chỗ đó.”



Ninh Thư nhìn theo tay gã sai vặt tay, chỉ thấy linh vị tổ tiên Phương gia đặt lung tung lộn xộn trong góc, trên bề mặt phủ đầy tro bụi.



Ninh Thư đi tới lau sạch tro bụi trên đó, rồi đặt bài vị ở trong túi.



“Lấy xong rồi thì đi nhanh đi.” Gã sai vặt nói.



Ninh Thư ôm bài vị đến đại sảnh, gặp ông chủ trung niên, nàng nói: “Ta muốn mua lại tòa nhà và cửa hàng Phương gia một lần nữa, có được không?”.



Ông chủ trung niên đó lắc đầu, “Ta không bán.”



“Giá cả có thể thương lượng mà.” Ninh Thư nói.



“Không bán, bao nhiêu tiền ta cũng không bán.” Ông ta xua tay, “Nếu lấy được đồ rồi, các ngươi đi đi.”



Ninh Thư có chút bất đắc dĩ, đi khỏi Phương gia.



“Ngươi muốn tòa nhà này?” Tương Thần hỏi.



“Ta muốn, có điều nếu thật sự không thể lấy lại được cũng không sao.” Ninh Thư cười cười.



Ninh Thư đem bài vị tổ tiên Phương gia gửi tới một ngôi chùa hương khói thịnh vượng, nàng quyên một số tiền nhang đèn lớn, để các tăng nhân mỗi ngày niệm kinh tụng Phật.



Lúc đứng ở chùa miếu, Ninh Thư gặp một hòa thượng già, Lão hòa thượng tựa hồ hoài nghi thân phận của Tương Thần, báo với Ninh Thư đừng có tiếp xúc lâu dài với loài âm vật này, sẽ ảnh hưởng tới thọ mệnh.



Ninh Thư thấy Lão hòa thượng cũng không có sự xúc động phẫn nộ mà muốn trừ ma vệ đạo, thật lòng nói lời cảm tạ với Lão hòa thượng.



Ninh Thư có cách để khiến bản thân mình không bị âm khí nhập thể.