Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1264 : Tinh tế 4

Ngày đăng: 21:05 20/05/20


Dịch: Gin



Ninh Thư và Alvis uống hết nước trong cốc, sau đó hai mắt nhìn nhau, không nói câu gì.



Ninh Thư nhìn sâu vào đôi mắt xanh biển của Alvis, nói “Lần tới nhất định chị sẽ tìm được.”



Alvis nói: “Không cần phải đảm bảo lần nào cũng kiếm được đâu chị ạ, chị không cần phải để ý thế đâu.”



Ninh Thư lại càng cảm thấy áy náy, thật đúng là một ngày tuyệt vọng.



“Alvis, Alvis.” Giọng một bé gái vang lên.



Sau đó một bé gái xêm xêm tuổi Alvis đi vào trong lều.



Bé gái này có mái tóc màu rượu vang dài quá tai, mặt mũi lem luốc, mặc váy ngắn, đi chân trần.



Cô bé ôm trong ngực mấy món đồ, nhìn thấy Alvis trên xe lăn, bước tới gần đưa đồ vật trong tay cho Alvis. “Cậu ăn đi.”



Mấy túi thực phẩm trong tay cô bé còn nguyên bao, mấy thứ này ở trên tinh cầu Selde cực kỳ khó có được.



Ninh Thư hơi kinh ngạc, thế mà cô bé này có thể tặng cho Alvis thứ quý giá tới vậy.



Alvis đặt tay lên xe lăn, nói với cô bé: “Cám ơn bạn, Vivian, nhưng mình không nhận được đâu, anh trai cậu sẽ đánh cậu mất.”



“Đừng lo, anh tớ không biết được đâu.” Vivian tóc đỏ nói, dúi đồ vào tay Alvis, “Cậu nhanh ăn đi.”



Anh trai của Vivian là boss của khu rác này.



Ở trên tinh cầu rác này có phân chia khu vực, mỗi một khu vực đều có người cầm đầu.



Nếu chưa nhận được sự đồng ý của chủ khu, đã tới khu vực bọn họ cai quản bới rác tìm ăn, rất có thể sẽ bị bắt nhốt, nghiêm trọng hơn sẽ bị giết chết.



Người thường kiếm được đồ ăn, còn phải nộp lên cho họ một ít, gọi là “phí bảo an”.



Vivian sợ Alvis cương quyết không nhận, hốt hoảng chạy ra khỏi lều, kết quả lại ngã sõng xoài trên mặt đất, Vivian lúng túng bò dậy bỏ chạy.



Ninh Thư nhìn sườn mặt Alvis, lông mi rũ xuống, cúi đầu nhìn đồ ăn trên chân mình.
“Nghe nói tinh cầu khác có thể chữa được bệnh này, nếu chúng ta có thể rời khỏi hành tinh này, chắc chắn chân của em sẽ được chữa khỏi.”



Ninh Thư xoa bóp đùi Alvis, động tác tương đối nhẹ nhàng.



Ninh Thư hỏi Alvis: “Có cảm giác gì không?”



Alvis cúi đầu, tóc rũ xuống trán, lắc lắc: “Chết lặng, chẳng có cảm giác gì ạ.”



Ninh Thư thở dài, tiếp tục mát xa.



Ở tinh cầu Selde, có rất nhiều đứa trẻ sinh ra có vấn đề, đủ loại khuyết tật.



Ví dụ như đầu cực to, hoặc thân thể có chỗ dị dạng.



Nguồn nước ô nhiễm, thực phẩm dơ bẩn, chưa kể tới chất thải phóng xạ tồn tại trong môi trường.



Cơ thể bị nhiễm độc, tất nhiên những đứa trẻ được sinh ra cũng có vấn đề.



Ninh Thư mát xa cho Alvis xong, nằm xuống đắp chung chăn với cậu.



Ninh Thư cảm thấy cái chăn này hôi dã man, cô và Alvis cũng hôi chẳng kém.



Sống cạnh bãi rác thì thơm làm sao được, nói không chừng ngửi nhiều thành quen, lại chẳng thấy gì nữa.



Có điều trời lạnh vãi chưởng, cho dù có chăn, nhưng Ninh Thư vẫn có cảm giác như nằm trong hầm băng.



Ninh Thư không nhịn được xích tới gần Alvis, Alvis hỏi: “Chị ơi, chị làm gì thế?”



“Chị đang thực hiện tục ngữ lá lành đùm lá rách ấy mà, sát lại gần nhau cho ấm, trời lạnh quá, để chị ôm em nhé.” Ninh Thư dính chặt vào người Alvis.



Ninh Thư tỉnh như sáo vì lạnh, hoàn toàn không ngủ được.



Ở Selde, mỗi ngày đều là một trận chiến, mỗi ngày đều là tra tấn.



Ninh Thư nói với Alvis: “Chị chắc chắn sẽ dắt tay em rời khỏi nơi này, đến tinh cầu khác sinh sống, chữa khỏi chân cho em, giúp em có thể đứng lên được, cho dù không khỏi được, thì cũng phải dùng chân cơ giáp, để cho em có thể đứng dậy bước đi được.”