Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 189 :

Ngày đăng: 06:45 30/04/20


Edit: Akito



Ninh Thư đứng bên cạnh Cung Vô Mị, nhìn nhân mã hai phe chém giết lẫn nhau, hơn nữa hơi thở trên người Cung Vô Mị càng thêm hỗn loạn, Ninh Thư liền biết tên này căng không được bao lâu nữa.



Ninh Thư rất sợ Cung Vô Mị bất chấp tất cả, ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp đè nàng ra để áp chế nội thương của mình, nhưng dường như Cung Vô Mị không có ý định như vậy, bây giờ hơi không chú ý liền sẽ mất mạng.



Yến Nam Trúc cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: “Ngươi là người nơi nào, có phải là nữ tử bị Cung Vô Mị bắt tới đây không?”



Ninh Thư gật đầu, muốn nói đúng, nhưng lại bị Cung Vô Mị ôm vào trong ngực, nháy mắt ngửi được mùi khai khiến người buồn nôn, muốn thoát ra khỏi lồng ngực Cung Vô Mị, nhưng lại bị Cung Vô Mị ôm chặt.



Cung Vô Mị cười lạnh nói với Yến Nam Trúc: “Đây căn bản không phải là nữ tử mà bản tôn bắt tới, nàng vốn dĩ chính là Thánh Nữ của Ma giáo ta.”



Ninh Thư: Phụt…



Sao nàng lại trở thành Thánh Nữ Ma giáo?



Ninh Thư lập tức nhìn về phía Yến Nam Trúc, hướng Yến Nam Trúc liều mạng lắc đầu, Cung Vô Mị ghé gần bên tai Ninh Thư lạnh lùng nói: “Không nghe lời bây giờ bản tôn liền giết ngươi.”



Ninh Thư ngậm miệng lại, dùng ánh mắt phi thường chính nghĩa và vô tội nhìn Yến Nam Trúc, nhưng Yến Nam Trúc cũng không có bắt được ánh mắt của Ninh Thư, nghe thấy Cung Vô Mị nói Ninh Thư là Thánh Nữ Ma giáo, tức khắc dùng ánh mắt ‘Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc’ (*) nhìn Ninh Thư.



*Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc: Đoạt được giai nhân, sợ chi làm giặc.



Cái loại tiếc hận này, cái loại hận sắt không thành thép này, làm Ninh Thư thực đau trứng.



Ninh Thư tỏ vẻ chính mình một nữ tử đơn thuần trong sáng bị biến thành Thánh Nữ Ma giáo.




“Ta không tin, nếu ngươi là người bị hắn bắt, Cung Vô Mị căn bản sẽ không để ý tới sống chết của ngươi, nhưng lúc hắn bỏ trốn còn mang theo ngươi, có thể thấy được trong lòng hắn quan tâm ngươi, giao truyền thừa Ma giáo ra đây.”Yến Nam Trúc vẻ mặt chính khí, chĩa kiếm vào Ninh Thư, “Bằng không đừng trách ta không khách khí.”



Ninh Thư: Ta…



Tâm quá mệt.



“Trên người ta thật sự không có truyền thừa gì, lúc này có lẽ ngươi nên đi bắt Cung Vô Mị đi, ta chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, Cung Vô Mị là giáo chủ, cho dù có truyền thừa gì đó thì cũng ở trên người hắn chứ, với ta như này, không có một chút sức chiến đấu, tùy tiện một người cũng có thể quật ngã được ta, sao truyền thừa có thể ở trên người ta đây, đại ca.”



Ninh Thư quá bất đắc dĩ.



“Yêu nữ Ma giáo chớ có gọi bậy, đây cũng có thể là thuật che mắt của Cung Vô Mị, nếu không phải ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai ngươi, ta cũng sẽ không biết truyền thừa ở trên người ngươi, Cung Vô Mị làm cách trái ngược, ai sẽ nghĩ tới truyền thừa lại ở trong tay một nữ tử yếu đuối.”



Yến Nam Trúc chĩa kiếm vào Ninh Thư, “Ma giáo các ngươi tàn hại bá tánh, vô cớ giết người vô tội, Ma giáo như thế, liền không nên tồn tại truyền thừa, giao truyền thừa cho ta.”



Ninh Thư: …



Trong lòng bảo bảo thật sự rất khổ, kiểu nam chủ tin tưởng mọi sinh vật trong thiên hạ, nhưng lại không chịu tin tưởng nữ chủ này, người ta tùy tiện nói một câu cũng tin, mà nữ chủ nói rách cả mồm cũng không tin.



Quá ngược.



Ninh Thư cởi thắt lưng, ý định cởi y phục, Yến Nam Trúc lập tức quay đầu đi, nghiêm nghị quát lớn: “Yêu nữ dâm đãng vô sỉ, ngươi cho rằng ta sẽ bị yêu nữ như ngươi dụ hoặc.”



Khóe miệng Ninh Thư co rút, ngươi nha suy nghĩ nhiều rồi.