Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 276 : Thăng cấp vô địch (22)

Ngày đăng: 06:46 30/04/20


Trong lòng của Diệp Vũ vẫn rất kiêng kỵ Ngụy Lương Nguyệt, những người khác còn đang ở bên ngoài vậy mà cô lại có thể một mình một ngựa tiến vào, tuy nhìn rất chật vật, quần áo đều đã rách tả tơi nhưng trên người lại không có vết thương nào cả.



Lúc này thì Ninh Thư liền nhớ đến Sư Tuệ Đế, sau đó quay sang nói với Diệp Vũ: “Sao ngươi lại có thể vứt bỏ sư tỷ và sư muội của mình ở bên ngoài, còn bản thân thì lại đi vào một mình như vậy chứ, chắc ngươi cũng biết những cửa ải ở đây đều vô cùng nguy hiểm.”



Sắc mặt của Diệp Vũ không ngừng thay đổi, nhưng mà quả thật là lúc đó vì bên cạnh còn có hai đối thủ cạnh tranh và hắn chỉ nghĩ đến việc giành được tiên phủ nên quên mất hai người Sư Tuệ Đế và Yến Kiều. 



Bây giờ lại bị Ninh Thư nói toạc ra nên Diệp Vũ cảm thấy vô cùng tức giận.



“Chà chà chà, ngươi đúng là loại người gặp một người yêu một người, yêu một người bỏ một người.” Ninh Thư cười nhạo Diệp Vũ.



Ninh Vũ quan sát và đánh giá toàn bộ đại điện, sau đó phát hiện có một vật hình tròn đang lơ lửng ở giữa không trung, về kích thước thì xấp xỉ với kích thước của quả bóng trong môn túc cầu. Món đồ đó đang không ngừng xoay tròn và phát ra những tia sáng chói mắt. 



Đó là cái quỷ gì vậy?



“Mỹ nữ, có thể cho ta biết tại sao người này lại chết không vậy?” Ninh Thư quay sang hỏi Liễu Viện Viện.



Liễu Viện Viện cũng đã nhận ra thực lực của Ninh Thư không kém nên chỉ có thể lạnh lùng trả lời: “Hắn ta không biết tự lượng sức mình, muốn tế luyện tiên phủ trước một bước, ai ngờ kết quả lại thành ra như vậy.” 



Ba người bọn họ bởi vì có ngọc bài nên rất dễ dàng vượt qua các cửa ải, hay nói một cách đơn giản là những thứ đang canh gác các ải sẽ không công kích người có ngọc bài.



Người đàn ông dẫn đầu không nói lời nào mà đưa thần thức của mình vào trong nội hạch của tiên phủ, cũng chính là món đồ to như quả bóng túc cầu kia, thế nhưng không biết hắn đã gặp phải thứ gì mà lại phải chết như vậy.



Có thể là do tiên phủ đã phản phệ lại, hơn nữa điều này có thể chứng minh được tiên phủ không chấp nhận hắn trở thành chủ nhân của mình. 



Vừa nghe đến đây thì hàng lông mày của Ninh Thư khẽ cau lại, sự phản phệ của tiên phủ lại khủng bố như vậy sao?




Khi mà Diệp Vũ vừa định tế luyện tiên phủ thì lại có người xông vào, lúc người đó nhìn thấy nội hạch liền kêu lên: “Tiên phủ, tiên phủ...”



Ngay sau đó có càng nhiều người tiến vào bên trong đại điện, khi nhìn thấy nội hạch đang không ngừng xoay tròn kia thì ánh mắt của bọn họ cũng trở nên nóng rực. 



Ninh Thư khẽ tính số người đang ở trong đại điện, tuy rất nhiều nhưng ước chừng những người đã chết trên đường vào đây còn nhiều hơn.



Những người ở đây còn không đủ một phần mười của tổng số người nữa cơ mà, xem ra những người có thực lực yếu hơn đều đã chết hết rồi.



Khi nhìn thấy nội hạch thì mọi người bắt đầu đưa thần thức của mình vào bên trong nội hạch để tế luyện tiên phủ, nhưng kết cục của bọn họ cũng giống như người đàn ông kia mà thôi. 



Những người bị nội hạch cắn trả đều ôm đầu, thất khiếu chảy máu, khi nhìn thấy có nhiều người ngã xuống thì những người còn lại cũng trở nên bình tĩnh hơn.



Đại điện bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía nội hạch biến thành sợ hãi. Không ai có thể ngờ được mọi việc lại diễn ra theo cách này.



Ninh Thư nhìn về phía những thi thể nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã, xem ra linh hồn của bọn họ đã bị thứ gì đó cắn nuốt. Sau đó Ninh Thư lại nhìn về phía nội hạch, trong lòng suy đoán chủ nhân của tiên phủ này vốn chưa chết, hơn nữa còn đang ở trong nội hạch, chỉ cần có người muốn tế luyện tiên phủ thì linh hồn của bọn họ sẽ bị cắn nuốt. 



Nhưng nếu như gặp phải một người có thực lực to lớn thì chỉ sợ tiên phủ này sẽ bị đoạt đi, Ninh Thư vừa nghĩ đến đây bèn nhìn về  phía Diệp Vũ.



Phía sau vẫn có người tiến vào bên trong đại sảnh, nhìn thấy người trong đại điện càng nhiều thì sắc mặt của Diệp Vũ lại càng khó coi. Liễu Viện Viện lên tiếng an ủi hắn ta: “Cho dù có nhiều người thì cũng không làm được gì, tiên phủ này chắc chắn sẽ thuộc về chàng.”



Diệp Vũ nhìn về phía Liễu Viện Viện sau đó nở nụ cười. 



Ninh Thư cũng không có ý định nhìn hai người bọn họ mắt đưa mày lại, nhưng bỗng nhìn thấy hai người Sư Tuệ Đế và Yến Kiều đang đứng trong đám người. Không ngờ bọn họ lại có thể bình tĩnh đứng nhìn người mà mình thích tán tỉnh một người phụ nữ khác như vậy.