Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 331 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (8)
Ngày đăng: 06:47 30/04/20
Bước ra từ trong sơn động của Vu, Ninh Thư vừa ra đã gặp Khải, Ninh Thư cũng không cảm thấy Khải đến để tìm mình.
Từ khi đi tới thế giới này, Ninh Thư cũng chỉ nói một câu với Khải, chính là “Anh bị bệnh rồi” “Ừ, khỏe hơn nhiều rồi.”
Những thời điểm khác căn bản không xuất hiện cùng nhau, Ninh Thư hơi hoài nghi bản thân Khải không thích nguyên chủ, cho dù không có Thiên Giai, Ninh Thư cảm thấy giữa hai người này e rằng cũng không thể tu thành chính quả.
Ninh Thư và Khải thoáng lướt qua nhau, Khải hơi sửng sốt, đuổi theo Ninh Thư, hỏi: "Sao cô lại đi."
Ninh Thư hơi kinh ngạc mà nhìn hắn: "Anh tìm tôi à." Tìm tôi mà không nói lời nào, không nói lời nào tôi cũng chỉ có thể rời đi thôi.
Khải đưa mắt nhìn Ninh Thư, dừng lại một lát rồi nói: "Tôi nghe Chi nói cô đang học tập cùng Vu, cô... cô muốn trở thành Vu sao?"
"Chuyện này phải xem ý của Vu, tôi chỉ theo Vu học tập ít kiến thức về thảo dược thôi." Ninh Thư bình tĩnh nói.
Ninh Thư phát hiện Khải đối với mình cũng chẳng có tình cảm yêu thương gì nhiều, từ trong trí nhớ của nguyên chủ đã biết và từ trí nhớ của chính mình tới nay, Khải sẽ trở thành bạn lữ của mình.
Đoán chừng có nguyên nhân gì đó khiến Khải trở thành bạn lữ của nguyên chủ, nhưng bây giờ cô và Khải không có chút cơ hội nào để trở thành bạn lữ.
Người trong lòng Khải là Thiên Giai, hơn nữa hiện tại nhiệm vụ của cô là phải trở thành chủ tịch Hội phụ nữ, cứu vớt đông đảo đồng bào phụ nữ của Dực Hổ tộc.
Đâu có rảnh nghĩ đến hắn.
Ninh Thư và Khải đều im lặng, cả hai cũng không biết nên nói gì, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.
"Tôi..."
"Tôi..."
"Anh nói trước đi." Ninh Thư nói.
Chi đi vào trong động, hỏi Ninh Thư: "Cô sao vẫn còn ngồi đây, chúng ta đi mau, đến trễ thì sẽ không được ăn."
Ninh Thư thấy hôm nay trên đầu Chi lại cài một đóa hoa, tóc của cô không búi lên, đóa hoa dại trông như sắp rớt xuống.
"Cô làm gì vậy, cô cài hoa làm gì?" Ninh Thư hơi kinh ngạc mà hỏi thăm, hoài nghi Chi coi trọng người thú giống đực nào rồi.
Nữ nhân trang điểm vì người mình thích, ở thế giới nào cũng thế.
Chi sờ bông hoa trên đầu của mình một cái, kết quả hoa bị cô ta sờ cho rụng luôn, Chi nhặt hoa lên, nói rằng: "Chẳng phải là vì Giai - giống cái mới tới kia mời chúng ta ăn sao, tôi muốn trông đẹp một chút."
Thì ra là vậy, Ninh Thư đi tới cửa động, bấm một nhánh cỏ tương đối bền chắc, kêu Chi ngồi xuống, dùng ngón tay chải mái tóc rối bời của Chi một cái, sau đó dùng nhánh cỏ buộc tóc cô ta lại, lại cài hoa lên đầu.
Nhìn như vậy nhẹ nhàng sảng khoái hơn.
Chi hơi giật mình sờ sờ tóc của mình, trên mặt lộ ra nụ cười, nói rằng: "Thảo, cô thật lợi hại, cô cần hoa không? Tôi đi tìm cho cô, cô cũng làm tóc đi, chúng ta cùng đến sơn động của Thụy."
Ninh Thư mới lười làm đó, cô cực kỳ cực kỳ muốn cắt tóc của mình, mỗi ngày dùng ngón tay chải đầu, cảm giác ngón tay cũng sắp gãy rồi.
Không có dầu gội đầu, đến bờ sông gội đầu cũng gội không sạch.
"Tôi không đi, cô đi đi." Cô có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có gì quan trọng hơn nâng cao thực lực, kiểu tụ họp này cô không đi.
"Khó lắm mới có dịp có nhiều đồ ăn ngon, nghe nói có rất nhiều thịt, sao lại không đi chứ." Chi nhìn Ninh Thư như muốn nói cô ngốc à, lôi kéo Ninh Thư đi.
Với sức mạnh bây giờ của Ninh Thư thì hoàn toàn có thể tránh khỏi tay Chi, nhưng Ninh Thư không làm vậy, hơn nữa mình mấy ngày nay ăn thịt nướng quả thực cũng đã chán, nếu như không phải vì năng lượng của cơ thể, Ninh Thư cũng sẽ không ăn.
Tích Cốc đan đã không còn mấy, ăn nữa cũng sẽ hết.