Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 348 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (25)

Ngày đăng: 06:47 30/04/20


Mỗi ngày của Thiên Giai trôi qua trong sự hạnh phúc ngập tràn, còn trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy rất nôn nóng, sợ hết hồn hết vía đến nỗi dựng cả tóc gáy.



Có lúc vừa ra khỏi sơn động, đã nhìn thấy những con rắn vốn nên ngủ đông lại đang bò trong băng tuyết, những con chuột xâu thành chuỗi, con sau cắn đuôi con trước, cuống quít chạy trốn.



Dòng sông đã đông cứng thành một khối băng vô cùng dày, có thể nghe thấy tiếng sủi bọt ùng ục ùng ục của nước sông dưới tảng băng. 



Ninh Thư biết địa chấn sắp tới.



Buổi tối nào Ninh Thư cũng không ngủ được, cứ ngồi thiền đến khi trời sáng, rồi nuốt vài miếng Linh Tủy tinh thể, năng lực của Ninh Thư lại mạnh hơn rất nhiều.



Trước đó chỉ có một số động vật chạy trốn, cuối cùng những con chim tập hợp thành đàn giăng kín bầu trời kêu lên những tiếng thê lương. 



Có điều nhiều chim như vậy, nên người trong bộ lạc bắt rất nhiều, ăn no một bữa.



Cái cảm giác nguy hiểm này càng ngày càng mạnh mẽ, trong lòng Ninh Thư cũng càng thêm phiền não.



Mà lúc này lại truyền đến tin tức Thiên Giai mang thai, khiến khóe miệng Ninh Thư co rút lại. 



Không biết đứa bé sinh ra thuộc bộ lạc nào.



Kỳ thực Ninh Thư vẫn luôn không hiểu nổi, Thiên Giai đến từ hiện đại, điều cô ta tôn trọng hẳn phải là cả đời chỉ yêu một người chứ, nhưng cô ta làm thế nào để chấp nhận được những chuyện “chơi tập thể” như thế này.



Nhiều giống đực như vậy cô ta yêu hết được sao? 



Có lẽ thứ Thiên Giai yêu là cảm giác được mỹ nam vây quanh.



Phần lớn con của Thiên Giai đều không có năng lực biến hình, bởi gen của Thiên Giai đã đẩy nhanh tiến trình thoái hóa của người thú khi biến hình.



Thực ra người thú giống đực cũng có kích thích biến hình nhưng không thành công, những người thú giống đực thất bại chính là phế vật và đồ bị lỗi, hơn nữa nếu như lúc năm tuổi không đánh thức sức mạnh biến hình này, thì thể chất của những người thú giống đực nhỏ không đủ để chống đỡ giúp nó sống sót. 



Thông thường đều chết sớm, đây là một quá trình đào thải.



Kỳ thực Thiên Giai rất vui mừng vì con của mình là người bình thường, hơn nữa đứa bé của cô ta cũng không chết yểu giống như những người thú giống đực không được thức tỉnh khác.



Người thú sinh tồn trong một thế giới nguy hiểm, thứ dựa vào để sinh sống chính là năng lực biến hình mạnh mẽ này. 
Nghe thấy Ninh Thư nói không được, ánh mắt mấy người bạn lữ của Thiên Giai nhìn Ninh Thư tràn đầy sự cảnh cáo và căm phẫn. 



Tiếng rên của Thiên Giai càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đầu ngả sang một bên hôn mê bất tỉnh.



Ninh Thư nói: "Nấu ít nước nóng cho cô ta tắm rửa."



Cảm thấy mình không còn chuyện gì để làm, Ninh Thư bèn xoay người rời đi. 



Có điều Ninh Thư lại cảm thấy việc Thiên Giai sẩy thai hơi kỳ lạ, bên trong kịch bản Thiên gia sinh rất nhiều con, có trai có gái, nhưng không nói cái thai đầu tiên bị sẩy.



Ninh Thư nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng giống như bị một mảnh chì đè lên, nặng trịch, biết rõ sẽ có tai ương, nhưng tâm trạng khi đợi tai ương xảy ra thực sự vô cùng khó chịu.



Có một cảm giác chờ chết, thà không biết còn hơn. 



"Thảo, Thảo..." Trên đầu Chi đội tuyết đi vào trong động, nói với Ninh Thư: "Thảo, cô có biết con của thần nữ tại sao lại bị mất không?"



"Bị người khác đẩy sao?" Ninh Thư suy đoán nói.



"Làm sao cô biết, cô đoán xem, là ai làm?" Trên mặt Chi lộ rõ sự nhiều chuyện. 



Ninh Thư lại suy đoán nói: "Là người thú giống cái sao?"



"Thảo, cô không hổ là giống cái đã từng giao tiếp với thần, chuyện này cũng có thể đoán đúng." Vẻ mặt của Chi sùng bái nhìn Ninh Thư.



Ninh Thư:... 



Chị đây cũng đã từng nhìn thấy cảnh đời của rất nhiều người.



"Vậy cô biết là ai không?" Chi hỏi Ninh Thư.



Ninh Thư lắc đầu, cô không phải thần tiên biết bấm tay xem bói. 



"Là Diệp, là Diệp đẩy Giai." Chi vỗ đùi nói: "Lúc ấy có người thú nhìn thấy là Diệp ra tay, chuyện này đã gây ầm ĩ đến trước mặt thủ lĩnh rồi."