Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 390 : Chàng là thiên thần của ta (14)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


An Hựu gào thét trách móc một trận không chỉ làm cho Ninh Thư muốn giết hắn luôn, mà lão thái thái cũng sững sờ, ngây người ra nói: "An Hựu, Lệnh Nhàn nó là vợ của con, tại sao con lại có thể nói như vậy, hơn nữa ta và Lệnh Nhàn cùng nhau tiến cung, trước mặt Thái hậu nó không nói một lời nào cả."



"Mẹ, con mới là con trai của người, tại sao mẹ lại bảo vệ người phụ nữ độc ác này, nếu như không phải cô ta, Quận chúa Minh Châu sao lại phải tiến cung." An Hựu hoàn toàn mất đi lý trí, hắn như muốn trút hết cơn thịnh nộ trong lòng, sự đau khổ đã làm hắn mờ mắt không nhìn rõ bất cứ chuyện gì rồi.



Hắn chỉ muốn có được Minh Châu. 



Ninh Thư thấy An Hựu mắt đỏ ngầu, thần sắc chả khác gì một thằng điên, chỉ cúi đầu rất oan ức không nói lời nào.



"Các người muốn ngăn cản ta đến với Minh Châu, vì vậy nên mới tiến cung phải không." An Hựu thở phì phì nói.



Lão thái thái lắc đầu: "Ta cùng với Lệnh Nhàn vào cung là để Thái hậu ban hôn cho An Du, chọn được người phù hợp rồi, để Thái hậu ban cho một cuộc hôn nhân đầy vinh quang." 



An Hựu lặng đi một chút, mím chặt môi, đứng lên hướng về phía cửa đi ra khỏi phòng: "Con mặc kệ, con muốn vào cung đi tìm Minh Châu."



"Ta không cho phép." Lão thái thái lớn tiếng hét lên.



An Hựu đau đớn không biết phải làm sao, bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp bộp với lão thái thái: "Mẹ, con cầu xin người, con không thể không có Minh Châu, không có Minh Châu, con cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa." 



Ninh Thư nhìn bằng nửa con mắt, vậy nửa đời trước chắc ngươi sống trong đau khổ? Và sự giúp đỡ của Vệ Lệnh Nhàn trong khó khăn hoạn nạn chắc là giả.



Đậu má, thấy bộ dạng vì yêu mà phát điên của An Hựu, Ninh Thư thấy ngại thay.



"Con, con..." Lão thái thái tức đến mức chứng động kinh như sắp phát tác: "Con có phải định vứt bỏ cái phủ Tướng quân này, bỏ rơi vợ con, còn muốn đâm đầu vào cung, hoàng cung là nơi nào, mà con nói muốn vào là vào, Quận chúa Minh Châu là Quận chúa của hoàng thất, sống cuộc sống vinh hoa phú quý ở trong cung, con lại là một người đàn ông đã có gia đình, Quận chúa Minh Châu có thể làm thiếp của con sao?" 



An Hựu cảm giác như có từng chậu từng chậu nước đá dội lên người, khiến cho cơ thể hắn không kìm được mà run lên.



Dù sao thì cũng là con trai của mình, lão thái thái vừa tức giận vừa thấy đau lòng, nói: "An Hựu, hãy quên Minh Châu đi, nàng có thân phận cao quý, trong tương lai phu quân của nàng chắc hẳn cũng là con nhà dòng dõi cao sang, lẽ nào con nghĩ sẽ hủy hoại nàng như thế, hủy hoại cái phủ Tướng quân này."
Ninh Thư nghe được lời An Hựu nói, quả thực không biết nên khóc hay cười, hoàng cung là nhà của ngươi, ngươi nói vào là vào, mở miệng ra đều là Quận chúa Minh Châu, An Hựu thật sự có vì danh tiếng của Quận chúa Minh Châu mà suy nghĩ không?



An Hựu yêu Minh Châu thật lòng sao? Như vậy mà không để ý đến thanh danh của nàng.



Ninh Thư lập tức xuống ngựa, dùng hết sức kéo An Hựu lại, An Hựu nhìn thấy Ninh Thư, liền nói: "Nàng tới đây làm gì, nàng cũng đến để ngăn cản ta sao?" 



"Ta cho nàng biết, không gặp được Minh Châu, ta sẽ không trở về." An Hựu vùng ra khỏi tay Ninh Thư, nhưng cảm thấy lực của đối phương rất mạnh, hoàn toàn không thể bỏ ra được.



Mẹ nó ngươi đi tìm cái chết thì ta không quản, nhưng lại liên lụy đến phủ Tướng quân thì không được.



Ninh Thư từ trước đến nay chưa từng thấy người nổi điên bao giờ, như thể bị chó dại cắn mà bị mắc bệnh chó điên vậy. 



Lại còn cái dáng vẻ xù lông lần nữa.



Lại một lần nữa gặp được tình yêu vĩ đại mà bị tâm thần đến mức như vậy sao.



Ninh Thư đã thấy những cuộc tình, hoặc là làm tổn thương lẫn nhau, hoặc là không có một nguyên tắc nào chà đạp lên người khác, hoặc là bỏ qua tất cả yêu điên cuồng. 



Mẹ kiếp, yêu nhau là chuyện của hai người, tại sao lại muốn kéo theo nhiều người như vậy vào cuộc chiến tình ái như thế.



Đậu má!



Ninh Thư không nói lời nào, trực tiếp cho An Hựu một chưởng hôn mê bất tỉnh luôn, để An Hựu nằm trên lưng ngựa, sau đó móc túi tiền ra đưa cho mấy tên thị vệ, nói rằng: "Thật ngại quá, mong các vị lượng thứ, An tướng quân chỉ là do uống say." 



Thị vệ xóc xóc lượng bạc trong tay, ra vẻ đại hiệp coi như chuyện này chưa từng xảy ra.