Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 391 : Chàng là thiên thần của ta (15)
Ngày đăng: 06:48 30/04/20
Ninh Thư vừa cưỡi ngựa của mình vừa dắt ngựa của An Hựu, An Hựu hôn mê nằm vắt ngang trên lưng ngựa, Ninh Thư vung roi ngựa trong tay quất một roi vào người hắn.
Thật là phiền phức, sao lại có thứ cực phẩm thế này chứ.
An Hựu bị Ninh Thư quất cho một roi khẽ rên một tiếng nhưng không tỉnh lại.
Trở về phủ Tướng quân, lão thái thái đang sốt ruột chờ đợi, thấy An Hựu đang mê man, sắc mặt bà liền khó coi, thấy vậy Ninh Thư bèn giải thích: "Mẹ, lúc đó An Hựu cố chấp một mạch muốn xông vào cung, con đành phải cho người đánh chàng ngất đi."
Ninh Thư sao dám nói là đích thân cô ra tay.
Lão thái thái thở dài một cái, sai người đưa An Hựu về phòng, lại nói với Ninh Thư: "Lệnh Nhàn, con làm đúng lắm."
"Hiện giờ phủ Tướng quân cũng chỉ có thể dựa vào ta và con mà thôi." Lão thái thái nắm tay Ninh Thư, vỗ nhẹ: "An Hựu thật có phúc mới lấy được một thê tử như con."
Có phúc ư? Chỉ có điều An Hựu có phúc mà không biết hưởng.
Thế mới nói thật là mỉa mai mà, đáng ra đàn ông phải là trụ cột che chở cho cả gia đình, trên thì cung kính hiếu thuận, dưới thì chăm lo giáo dục con cái thế mà tất cả gánh nặng ấy lại đè nặng lên vai một người phụ nữ.
Đàn ông một khi mê muội thật đáng sợ.
Ninh Thư có thể bình tĩnh như vậy là bởi vì không yêu nên không bị chấn động, rơi vào vòng xoáy tình yêu người ta sẽ mất hết lý trí.
Ninh Thư đáp lời lão thái thái: "Phủ Tướng quân sẽ không sao cả."
Lão thái thái gần đây quá lao lực, cả người không còn sức sống nhưng An Hựu lại không nhận ra điều này.
Ninh Thư đi vào phòng thấy An Hựu nằm trên giường, khóe mắt còn ngấn lệ thì bật cười thành tiếng. Cô cởi y phục An Hựu, lật người hắn ra, rút châm bạc cắm một nhát lên thắt lưng hắn.
Ninh Thư vươn tay lau nước mắt trên má con gái, An Linh Vân lập tức nín khóc, mỉm cười: "Mẹ."
Ninh Thư cười nói: "Ngoan ngoãn quỳ cho ta, đừng có lười nữa, trong từ đường này anh linh tổ tông đang nhìn con đấy. Khi nào nghĩ thông suốt thì khi đó mới được thả ra."
"Mẹ..." Nụ cười trên mặt An Linh Vân cứng ngắc, không tin nổi nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư xoay người ra khỏi từ đường, khóa cửa lại, An Linh Vân ở bên trong mới phản ứng kịp, đập cửa hét lớn: "Mẹ, người thả con ra, mẹ, con sợ lắm."
Ninh Thư đứng ở ngoài cửa nghe tiếng gào thét xé lòng của An Linh Vân, trong lòng dâng lên một tâm tình phức tạp, có không nỡ, có oán hận, còn có cả phiền muộn khó có thể nói thành lời...
Đây hiển nhiên là tâm tình của nguyên chủ.
"Mẹ, mẹ, sao người lại đối xử với con như vậy, con hận người, con ghét người, trước đây nguời không phải như vậy. Mẹ ơi." An Linh Vân đập cửa vừa khóc vừa gào lên, nàng ta không muốn ở trong từ đường, lúc nào cũng cảm thấy có những đôi mắt vô hình đang nhìn mình chằm chặp: "Mẹ, mẹ, Linh Vân hận người. Mẹ, Linh Vân sai rồi, người mau thả con ra."
Ninh Thư đứng ngoài cửa nói vọng vào: "Trước kia mẹ quá nuông chiều con, khiến con không biết phân biệt phải trái. Kể từ hôm nay, ta sẽ không nuông chiều con nữa."
An Linh Vân nghe được những lời của Ninh Thư, càng khóc to hơn. Một người vốn hết mực yêu thương mình bỗng nhiên quay lưng với mình thật khiến An Linh Vân không chịu nổi. Hiện giờ nàng ta vô cùng giận dữ, thậm chí còn oán hận mẹ mình, không nể nang gì nói lớn: "Mẹ, người tức giận chẳng qua là vì con thả cha ra, cha đi tìm Quận chúa Minh Châu cho nên mới khiến người nổi giận, trút hết lên đầu con."
Ninh Thư:...
"Đúng, ta chính là trút hết giận lên đầu con. Ai bảo con là con gái của ta, ta sinh ra con, nuôi dạy con, ta trút lên đầu con thì sao nào? Bởi vì con mới là người nợ ta, còn ta không có nợ con." Ninh Thư lạnh lùng nói.
"Mẹ, người..." An Linh Vân hoàn toàn hóa đá.
"Quỳ cho ngay ngắn, tổ tông đang nhìn con đó." Ninh Thư lạnh nhạt nói.