Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 415 : Cưng chiều tận xương (9)
Ngày đăng: 06:48 30/04/20
“Ha ha ha, cô kéo tôi vào WC nữ, là muốn tôi gian díu với cô, vậy mà còn dám ra đòn phủ đầu nói tôi là tên biến thái thích vào WC nữ.” Ninh Thư cười lạnh một tiếng: “Cút ngay, nếu cô còn dám chắn trước mặt tôi thì đừng trách tôi đánh phụ nữ.”
An Noãn lập tức xù lông, không dám tin mà nhìn Ninh Thư: “Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy, anh đúng là một kẻ không biết xấu hổ là gì.”
“Rõ ràng chính anh đi vào WC nữ, vậy mà anh còn dám nói là tôi muốn gian díu với anh.” An Noãn đã tức đến phát khóc.
Ninh Thư cảm thấy phản ứng của An Noãn có phần quá khích, tất cả là vì cốt truyện muốn hai người bọn họ liều chết dây dưa, cô chỉ là vô ý vào nhầm WC nữ thôi mà đã có chuyện rồi.
Ninh Thư đẩy An Noãn sang một bên: “Cút ngay, đừng đứng đó cản đường.”
An Noãn không để ý nên bị Ninh Thư đẩy ngã xuống mặt đất, đau đớn mà kêu lên một tiếng, Ninh Thư nhìn đối phương ngã xuống đất, rồi dùng ánh mắt phẫn hận và đẫm lệ để nhìn cô thì lập tức đè nén xúc động lao đến đỡ cô ta sau đó vội vàng đi sang WC nam ở bên cạnh.
Giải quyết xong, Ninh Thư liền rời khỏi đó, lúc đi qua WC nữ thì thấy An Noãn vẫn đang ngồi dưới đất, ấm ức lau nước mắt.
Ninh Thư biết là dù cô có lòng tốt đỡ đối phương đứng dậy thì An Noãn cũng sẽ không cảm kích cô.
Chẳng lẽ giờ cô và An Noãn lại chuyển sang phong cách của một đôi oan gia sao?
Nói chung là bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được An Noãn lảng vảng trước mặt cô, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Ninh Thư bước qua An Noãn mà không thèm liếc mắt nhìn cô ta, còn An Noãn thì nhìn theo bóng lưng của Ninh Thư, lẩm bẩm nói: “Đúng là một tên xấu xa.”
Ninh Thư cảm thấy cốt truyện thật ba chấm, nếu An Noãn làm thư ký thì cô sẽ phải gặp cô ta suốt ngày, bây giờ An Noãn làm lao công thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể gặp được An Noãn đang quét dọn, thậm chí cô ta còn có thể quét dọn phòng làm việc của tổng giám đốc nữa.
Đúng là bất lực.
Ninh Thư tỏ vẻ, không có cái bẫy nào có thể hơn cái này, nhất là còn một vị hôn thê có mị lực có thể quyến rũ cả đàn ông và phụ nữ, khiến cô phải kìm nén trái tim đang muốn rục rịch của mình, miễn bàn là có bao nhiêu khổ sở.
Bình hoa trong phòng làm việc rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, còn An Noãn, người đang cầm khăn lau bình hoa thì đơ ra một lúc, sau đó vội vã xin lỗi: “Tổng giám đốc, tôi không cố ý, thật sự là tôi không cố ý.”
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, một tay đỡ trán, sau đó phất tay ra hiệu: “Đi ra ngoài.”
Ninh Thư cũng không biết tại sao phòng lao công lại cử một người mới như An Noãn đến một nơi quan trọng như phòng làm việc của tổng giám đốc để quét dọn.
An Noãn vội vàng xua tay nói: “Tôi không sao, tôi không có việc gì cả.”
Ninh Thư gật đầu: “Nếu không có việc gì thì tốt rồi.” Nói xong thì lập tức xoay người lên xe.
“Tổng, tổng giám đốc, anh chờ một chút.” An Noãn đi cà nhắc cà nhắc đến trước mặt Ninh Thư.
Gân xanh trên trán của Ninh Thư lại bắt đầu giật giật: “Còn có chuyện gì, hay là cô muốn tiền thuốc men?”
Sắc mặt của An Noãn trở nên nghiêm túc: “Tôi không cần tiền của anh.”
Ninh Thư nhếch miệng, không được tức giận, phải mỉm cười, phải dịu dàng nhã nhặn, sau đó nở nụ cười nhìn An Noãn: “Nếu không muốn lấy tiền thì cô còn có việc gì khác sao?”
An Noãn nói: “Chuyện bình hoa, tôi sẽ nghĩ cách để bồi thường cho công ty, tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không cẩn thận, tôi chỉ mong anh đừng đuổi tôi ra khỏi công ty?”
Ninh Thư vẫn cố gắng nhẫn nhịn: “Vì sao, bình hoa này rất đắt, một năm tiền lương của cô cũng không đủ để trả, chỉ cần cô rời khỏi công ty thì cô sẽ không phải đền tiền bình hoa nữa.”
Đây là lần đầu tiên An Noãn thấy người đàn ông này nói nhiều như vậy, bình thường hắn đều rất chán ghét cô, nên giờ lại như vậy khiến An Noãn hơi không quen, cô ta lắc đầu nói: “Tôi không thể rời khỏi công ty.”
Ninh Thư: vì cái quái gì, vì cái quái gì, vì cái quái gì hả.
“Vì sao?” Lúc này thì Ninh Thư cảm thấy bất lực, cô không hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
An Noãn nói: “Tôi rất cần công việc này, em trai của tôi còn đang học đại học, mỗi tháng tôi đều phải gửi tiền về nhà.”
Ninh Thư giật giật cái cổ rồi nói: “Nhưng nếu cô đền tiền bình hoa thì coi như năm nay cô sẽ làm không công, sao cô không xin thôi việc rồi tìm một công việc khác.”
An Noãn lắc đầu: “Tôi không thể rời khỏi công ty.”
Ninh Thư:...
Cái quái gì vậy, tại sao câu chuyện này cứ như một vòng tuần hoàn không có điểm dừng chứ.