Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 416 : Cưng chiều tận xương (10)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


Cuộc trò chuyện giữa Ninh Thư và An Noãn lại đi vào ngõ cụt.



“Cô có thể rời khỏi công ty.”



“Không, tôi không thể rời khỏi công ty, bởi vì tôi rất cần công việc này.”



“Cô có thể tìm một công việc khác, bởi vì cô không có tiền để đền tiền bình hoa.”



“Không, tôi không thể rời khỏi công ty.”



“Tại sao cô không thể rời khỏi công ty?”



“Thì chính là tôi không thể rời khỏi công ty, không thì tên đàn ông cặn bã kia sẽ coi thường tôi.”



Ninh Thư đỡ trán, sau đó lấy một ít tiền để đưa cho An Noãn, An Noãn vừa nhìn thấy chỗ tiền này thì lập tức tỏ vẻ mất hứng, Ninh Thư nói: “Đây là tiền cho cô gọi xe đến bệnh viện để kiểm tra chân của cô.”



“Tôi không cần, tôi không cần.” An Noãn lập tức xoay người, bước từng bước khập khiễng rời khỏi đó.



Ninh Thư cũng không thèm để ý đến An Noãn, mà lên xe về biệt thự của mình.



Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Ninh Thư vừa mở cửa lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền ra từ phòng bếp.



Ninh Thư thay dép đi trong nhà, sau đó đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tống Ngưng mặc tạp dề, đang xào nấu thức ăn, cho dù là đang nấu cơm thì Tống Ngưng vẫn rất đẹp.



Bầu không khí lúc này vô cùng ấm áp.



“Anh đã về rồi sao.” Tống Ngưng tủm tỉm cười nhìn Ninh Thư: “Anh về trước em, mà sao đến giờ mới đến nhà vậy?”



Ninh Thư đứng dựa vào cửa, nhìn về phía Tống Ngưng, dáng vẻ lúc cô ta mỉm cười đúng là rất mê người: “Sao em còn ở chỗ này, em đến nhà của anh làm gì?”



“Cung Lạc, anh có bị mù không vậy, anh không thấy là em đang nấu cơm sao?” Tống Ngưng khẽ liếc Ninh Thư một cái rồi vươn tay ra: “Đưa cho em một cái khay.”



Ninh Thư mở tủ bát rồi lấy một cái khay để đưa cho Tống Ngưng, cô ta đặt các đĩa đồ ăn lên khay, nói: “Anh bưng mấy đĩa đồ ăn này lên trên bàn đi.”



Ninh Thư ừ một tiếng rồi bưng chỗ thức ăn đó lên bàn.



Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bốn món mặn và một món canh được đưa ra bàn, tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng lại đủ cả sắc hương vị, Ninh Thư hoàn toàn bội phục Tống Ngưng bởi vì cô không biết làm những thứ này.




Tống Ngưng thấy Ninh Thư lên gác mà không thèm để ý đến mình thì tức giận cau mũi một cái.



Tắm xong, Ninh Thư nằm trên chiếc giường lớn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng đang nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ.



Nhiệm vụ lần này đúng là vô cùng phiền phức, hơn nữa với duyên phận của nguyên chủ và An Noãn thì nhất định hai người sẽ dính với nhau, hơn nữa còn có thể toát ra không khí lãng mạn nữa.



Ôi chao, đúng là xui xẻo mà.



Ninh Thư chuẩn bị đi ngủ thì tiếng đập cửa lại vang lên, Ninh Thư trợn mắt rồi xuống giường để mở cửa, bên ngoài vẫn là Tống Ngưng, lần này cô ta mặc váy ngủ và đi chân trần.



Mái tóc của Tống Ngưng hơi rối, những lọn tóc đen dài hơi quăn giống như tảo biển, quyến rũ động lòng người.



Phía dưới váy ngủ là một đôi chân trôn dài, trắng nõn, dáng người yểu điệu, với những đường cong mê người.



Ăn mặc như vậy rồi đến gõ cửa là để làm gì?



Chẳng lẽ là thứ mà cô đang nghĩ sao?



Ninh Thư nuốt nước miếng rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”



Tống Ngưng trực tiếp đẩy Ninh Thư ra rồi đi chân trần vào phòng, đợi đến khi cô ta ngồi xuống giường thì mới lên tiếng: “Anh cho rằng để làm gì?”



Tôi cho rằng chúng ta không thể như vậy được!



Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, mẹ nó mấy người đều muốn tấn công cô, buông tha cho cô đi mà.



“Sống thử trước khi kết hôn cũng rất quan trọng, em phải thử xem anh có được không, dù sao thì mọi người vẫn hay nói, sinh hoạt trên giường không hài hòa chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến ly hôn.” Biểu cảm của Tống Ngưng lúc này vô cùng quyến rũ, giống như yêu tinh vậy.



Như bình thường thì có phải là cô nên nói, em đừng bao giờ nói đàn ông không được, nếu em đã nghi ngờ thì anh phải để cho em biết là anh có được hay không, sau đó là một hồi lửa cháy bùng bùng bùng đúng không?



Cái gì vậy chứ, xấu hổ quá đi mất?



Lúc làm nữ chính thì luôn có đàn ông muốn ngủ với cô, nay làm nam chính thì luôn có phụ nữ muốn ngủ với cô.



Thật lòng mà nói thì làm nhân vật chính cũng rất khổ.