Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 447 : Nam phượng hoàng (15)
Ngày đăng: 06:48 30/04/20
Sáng sớm hôm sau, Trương Gia Sâm dẫn anh rể của mình là Đàm Hợp Vũ đến công ty tìm Ninh Thư, nhưng lại nhận được thông báo cô đã đến nhà máy.
Trương Gia Sâm vuốt mặt, lại dẫn Đàm Hợp Vũ đến nhà máy.
Lúc Ninh Thư nghe Trương Gia Sâm bảo mình tìm một công việc cho Đàm Hợp Vũ, cô nhìn về phía Đàm Hợp Vũ hết ngó đông lại ngó tây, đôi mắt gian xảo, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư im lặng không lên tiếng, hỏi: "Không được sao?"
Ninh Thư vừa cười vừa nói: "Nếu anh đã nói vậy, tất nhiên em sẽ sắp xếp cho anh rể một công việc thích hợp."
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư cười với mình giống như trước kia, trong lòng Trương Gia Sâm cũng cảm thấy yên tâm hơn, chỉ sợ cô tức giận không tha thứ, không nể mặt hắn.
"Vậy cứ theo sự sắp xếp của em đi, buổi trưa có trở về công ty không? Lâu lắm rồi chúng ta không đi ăn riêng với nhau, chúng ta đến nhà hàng tây mà em thích, lát nữa anh đặt chỗ nhé?" Trương Gia Sâm dịu dàng nói với Ninh Thư, hơi khom người xuống đối diện với Ninh Thư, vầng trán của hắn tràn đầy nhu tình.
Ninh Thư không đếm xỉa đến tình cảm nồng nàn của Trương Gia Sâm, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Khả năng không đi được, lát nữa em còn có chuyện phải làm, ăn uống để sau đi."
Con ngươi của Trương Gia Sâm hiện lên một tia bất mãn, trước kia Miêu Diệu Diệu coi hắn làm trung tâm, nhưng bây giờ Miêu Diệu Diệu cả ngày chỉ nghĩ đến công việc.
Trên mặt của Trương Gia Sâm cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Vợ của tôi là một người cuồng công việc, điều này khiến tôi rất khổ não, tôi cảm thấy mình bị vứt bỏ rồi."
Ninh Thư phối hợp cười nói: "Yên tâm, em sẽ không vứt bỏ anh." mới lạ.
Sau khi Trương Gia Sâm rời đi, Ninh Thư nhìn lướt qua vẻ mặt lấy lòng của Đàm Hợp Vũ, Ninh Thư trực tiếp để hắn làm công việc dọn hàng hóa, chuyển thành phẩm mang lên xe hàng.
Đàm Hợp Vũ vừa nghe nói mình sẽ làm công việc này, gương mặt lập tức kéo dài ra, hắn muốn làm quản đốc nhà máy, nhưng bây giờ lại trở thành một người khiêng vác hàng hóa.
Lúc đó hắn muốn để Miêu Diệu Diệu ở quê trước, sau đó đi an ủi Tiết Man Man đang đau lòng khổ sở.
Trấn an được Tiết Man Man rồi, giờ lại đến lượt Miêu Diệu Diệu giở trò.
Trương Gia Sâm đến nhà máy, nhìn thấy Ninh Thư đang ở trong kho hàng kiểm tra vải vóc, lặng lẽ đi tới ôm lấy cô.
Ninh Thư bị giật mình hoảng sợ, nhấc chân giẫm lên chân của người đang đứng sau lưng mình, còn dùng gót giầy day day một cái.
Trương Gia Sâm đau đến mức rên khẽ một tiếng, vung chân của mình ra.
Ninh Thư xoay người thấy là Trương Gia Sâm, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên với khiếp sợ, "Gia Sâm, sao lại là anh, anh không sao chứ, tại sao anh không lên tiếng, em còn tưởng là cái tên háo sắc kia, chân của anh có đau không?"
Da mặt Trương Gia Sâm run rẩy, nhưng vẻ mặt nhìn Ninh Thư lại bất lực nói: "Được rồi, hết giận rồi chứ, đừng có giở cái tính trẻ con ấy nữa, anh biết em ở quê phải chịu nhiều vất vả, là anh không đúng."
Ninh Thư hé mắt, Trương Gia Sâm thật sự là người có thể thích ứng được với mọi tình huống, chỉ cần hắn vừa đến gần, Ninh Thư đã ngửi thấy mùi sữa tắm, buổi chiều hắn đã tắm sao?
Ha ha ha, không biết đã làm chuyện gì, hiện tại ở trước mặt cô lại có dáng vẻ cưng chiều như vậy, cứ trăn trở giữa hai người phụ nữ, Ninh Thư cũng cảm thấy mệt thay Trương Gia Sâm.
Cũng không phải chỉ có mình hắn biết diễn kịch.
Ninh Thư lắc đầu, nhìn Trương Gia Sâm nói: "Em không tức giận, em chỉ đau lòng thôi, cha mẹ anh dường như không coi em là người trong nhà, em tưởng cha mẹ anh đã chấp nhận em, nên chúng mình mới kết hôn, hiện giờ xem ra không phải như vậy."
Trương Gia Sâm giải thích với Ninh Thư: "Bọn họ là nông dân, có một số quan niệm không giống với chúng ta, nhưng bọn họ không hề có ác ý, cha mẹ đối xử với em như vậy, là không khách sáo với em, là coi em như người một nhà."